Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 314: Ngươi ba cũng giống ngươi một dạng có nhiều người như vậy khăng khăng một mực sao?

"Sao ba của ngươi cũng giống ngươi, có nhiều người khăng khăng một mực như vậy sao?"
"Việc này quá không giống ngươi." Từ Thi Thanh không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu bên cạnh Lê Mộng Ngưng. . . . Lúc trước, Lê Mộng Ngưng tuy nhìn mềm mại yếu đuối, nhưng cũng là người được nâng niu chiều chuộng, nào có chịu đựng kiểu khí thế này. . . .
"Không sao, chẳng phải chúng ta đến muộn sao? Chịu chút ánh mắt lạnh nhạt cũng hợp lý." Giọng của Lê Mộng Ngưng bình thản. . . . Cứ như thể lời oán trách vừa rồi của Hạ Hân Di không phải dành cho nàng vậy. . . .
Lê Mộng Ngưng vừa nói xong, liền nhìn xung quanh, rồi tươi cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh Vương Mạn Nhu, gọt táo cho Vương Mạn Nhu và Trầm Thừa Bình. . . . Tình huống hiện tại đối với người đến sau như nàng mà nói vô cùng bất lợi. . . . Nên dù biết Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu là cha mẹ tình địch, nàng cũng phải tận dụng triệt để. . . . Dù sao cũng chỉ là chuyện tiện tay, bất kể là ai, trước hết cứ lưu lại ấn tượng tốt thì vẫn hơn. . . .
Vương Mạn Nhu và Trầm Thừa Bình thấy Lê Mộng Ngưng một bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn. . . . Cảm tình tốt của bọn họ dành cho nàng trực tiếp tăng cao. . . . Chỉ là thao tác quen thuộc đột ngột của Lê Mộng Ngưng. . . . Khiến Từ Thi Thanh bên cạnh khó chịu toàn thân. . . . Đứng không xong, ngồi cũng không yên. . . . Muốn làm gì đó. . . . Nhưng hình như lại không làm được gì. . . . Như vậy có vẻ nàng rất ngốc a. . . .!
Nhưng may mắn. . . Lê Mộng Ngưng thấy sự lúng túng của nàng. . . kéo nàng lại gần phía mình. . . . Sau đó bốn người bắt đầu chuyện trò lặt vặt về gia đình. . . . Lê Mộng Ngưng vốn định tìm hiểu tình hình của Trầm Nguyệt Doanh từ hai người này. . . . Nhưng Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu tuy bây giờ túng thiếu, nhưng trước đây cũng từng tự tay gây dựng cơ đồ, làm đến tài sản hơn 100 triệu. Đối nhân xử thế so với người bình thường sâu sắc hơn nhiều. Dù Lê Mộng Ngưng mấy lần nhắc đến tình hình thực tế của Trầm Nguyệt Doanh. . . . Rốt cuộc Trầm Nguyệt Doanh cũng là thực tập sinh của tập đoàn Hạ thị, nàng cố ý dò la tình hình của cô ấy. Nhưng Vương Mạn Nhu và Trầm Thừa Bình hai người chỉ nói về tình hình mà họ biết thông qua lời miêu tả của Lê Mộng Ngưng. . . . Về những khó khăn của Trầm Nguyệt Doanh. . . Hai người không hề nhắc một chữ. Đạo lý không bao giờ để lộ nỗi khổ của mình trước mặt người khác, phần lớn mọi người đều hiểu, hai người họ càng là người từng trải, càng hiểu rõ. . . . Nhất là tính tình của Trầm Nguyệt Doanh từ nhỏ đã hiếu thắng. Các nàng dù khổ sở, khó khăn đến đâu cũng không bao giờ đi kể lể với người khác, mong tìm sự cảm thông hão huyền.
Ngoài việc Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu giữ im lặng về tình hình của Trầm Nguyệt Doanh, Lê Mộng Ngưng lại có tài "câu chuyện" với người khác. . . . Nhiều người trẻ tuổi nói chuyện với người lớn không được vài câu là không biết nói gì. . . . Vậy mà Lê Mộng Ngưng kéo Từ Thi Thanh nói chuyện với Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu không dứt. . . . Khi bốn người đang trò chuyện vui vẻ, thì Trầm Nguyệt Doanh châm cứu xong đi tới. Thấy ba mẹ mình trong phòng khách lộ ra nụ cười mà lâu lắm rồi cô không thấy, Trầm Nguyệt Doanh bỗng có chút hoảng hốt. . . . Từ khi bận mưu sinh và chữa bệnh, cô thật sự rất lâu rất lâu rồi không thấy ba mẹ cười vui vẻ như vậy. Đến nỗi cô có chút không nỡ quấy rầy mấy người đang nói chuyện phiếm. . . .
"Doanh Doanh? Sao con đứng đó không động đậy vậy?" Vẫn là Vương Mạn Nhu vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy Trầm Nguyệt Doanh đang đứng bất động cách đó không xa.
Lúc này, Trầm Nguyệt Doanh mới bước tới, nở nụ cười với hai người."Ba, hắn bảo ba đi châm cứu."
Trầm Nguyệt Doanh vừa nói vừa đưa tay muốn đỡ Trầm Thừa Bình đứng lên. Chỉ là lập tức bị Trầm Thừa Bình phẩy tay ngăn lại.
"Chỉ cần con đừng tiếp tục cho ta điều trị bằng hóa chất, thì ba của con còn chưa đến nỗi phải cần người dìu dắt khi đi lại. . . ." Trầm Thừa Bình nói xong, tự mình đứng dậy đi về phía căn phòng bên cạnh.
"Hắn đúng là cái tính nết đó, tính hiếu thắng của Nguyệt Doanh cũng là hoàn toàn di truyền từ ba nàng." Vương Mạn Nhu hiếm khi có tâm trạng tốt, thấy thế bèn quay sang Lê Mộng Ngưng nói một câu. . . . Trầm Nguyệt Doanh nhìn Trầm Thừa Bình, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của Vương Mạn Nhu, không khỏi nhìn Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh với một tia cảm kích. . . .
Lý Uyên đang khử trùng kim châm đã dùng, Trầm Thừa Bình loạng choạng bước tới. Thấy Lý Uyên nghiêm túc lau sạch kim châm cứu, Trầm Thừa Bình không thể không thừa nhận, dáng vẻ của hắn quả thật có chút đẹp trai. . . . Nhưng chỉ có dáng vẻ đẹp trai thì cũng không thể khiến nhiều người không những khăng khăng một mực với hắn. Hình như. . . còn muốn cùng hắn đi theo vậy. . . .? ! Những người khác thì không quan trọng, tối đa cũng chỉ cảm thán thế giới của người trẻ tuổi mà ông không hiểu. . . . Nhưng bây giờ con gái của mình đã sắp bị lôi vào rồi a. . . . !
"Bác, bác cởi áo rồi ngồi xuống đi." Lý Uyên ngẩng đầu lên, liền thấy Trầm Thừa Bình đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt. . . .
"Hai ngày nay không điều trị hóa chất, chắc không cần tôi phải đỡ bác đâu." Lý Uyên nhìn ra Trầm Thừa Bình là người hiếu thắng, sĩ diện, vừa cười vừa nói với ông.
"Ừm." Trầm Thừa Bình gật nhẹ đầu, không làm khó dễ, cũng không hỏi han gì về chuyện của Trầm Nguyệt Doanh và các cô ấy, trực tiếp cởi áo ngắn tay, để lộ thân hình gầy gò ngồi xuống trước mặt Lý Uyên. Trên mặt ông thoáng hiện một nụ cười ấm áp.
"Hai ngày nay không điều trị hóa chất, thì cuối cùng ta cũng có được hai ngày giống như người bình thường, nếu không thì chỉ sợ đi vệ sinh cũng phải phiền người khác dìu." Trầm Thừa Bình vừa như oán trách lại như tự giễu mình một câu với Lý Uyên. . . .
"Người càng già càng sợ làm phiền người khác, dễ bị người ghét bỏ."
"Có kim châm của tôi đây, sau này bác sẽ vĩnh viễn nói tạm biệt với hóa chất, thể trạng sẽ ngày càng tốt hơn." Lý Uyên cười, lắc lắc cây kim trong tay trước mặt Trầm Thừa Bình, sau đó thuận thế khẽ đâm kim xuống vai của Trầm Thừa Bình.
"Với lại bác cũng mới bốn mươi mấy thôi mà? Còn trẻ hơn ba tôi vài tuổi, đang độ tuổi tráng niên đấy chứ. . . Ba tôi thì cả ngày đòi cãi nhau đòi ly hôn với mẹ tôi để tìm người trẻ đẹp khác. . . ." Câu nói của Lý Uyên trong nháy mắt làm Trầm Thừa Bình mỉm cười, tâm trạng tốt hơn một chút. . . .
"Ba của ngươi sẽ không giống ngươi, bên ngoài có nhiều nữ nhân khăng khăng một mực vậy chứ. . . .?" Trầm Thừa Bình cười cười rồi lập tức theo lời Lý Uyên mà lái sang chủ đề mà ông quan tâm nhất. . . .
Lý Uyên nghe ra ý tứ trong lời nói của Trầm Thừa Bình, cũng biết sớm muộn Trầm Thừa Bình cũng sẽ hỏi mình về vấn đề này. . . . Tránh cũng không tránh được. . . . Dù sao con gái bảo bối của người ta cũng đang ở trong đó. . . . Lý Uyên chỉ có thể mặt dày cười trừ. . . .
"Chuyện đó thì không có, chỉ là ông ấy không chịu ngồi yên, không có việc gì thì cứ nhất định phải tự tìm đánh cho một trận. . . . Lần gần đây nhất còn suýt bị mẹ tôi đánh vào bệnh viện. . . ."
"Ha ha, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên mà thôi. . . . Trong nhà không có chuyện gì xảy ra, trước đó ta cũng thường xuyên giống ba ngươi ngứa da. . . . Không bị mẹ Nguyệt Doanh đánh cho một trận là không được khỏe." Trầm Thừa Bình giống như nhớ lại chuyện cũ. . . Trên mặt hiện lên một vẻ ngưỡng mộ xen lẫn hạnh phúc. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận