Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 167: Với tư cách thân như tỷ muội một dạng hảo khuê mật, các nàng về sau làm như thế nào tự xử

Chương 167: Với tư cách thân như tỷ muội một dạng hảo khuê mật, các nàng về sau làm như thế nào tự xử
Năm nữ lẫn nhau trừng mắt, ai cũng không lên tiếng, bầu không khí lập tức có chút xấu hổ.
Trong đó xấu hổ nhất không ai khác ngoài Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng.
Vào hôm nay trước đó, hai người vẫn là khuê mật tốt nhất.
Đi làm tan tầm cơ hồ như hình với bóng, thân thiết tựa như một người. . . . .
Đến ngay cả nhà ở của hai người cũng mua cùng nhau, hai cửa đối diện nhau. . . . .
Có thể nói hai người ngoài việc không nói chuyện tình cảm ra, còn hiểu rõ nhau hơn cả cha mẹ ruột.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bạn trai cũ của hai người bọn họ là cùng một người!
Ông trời ơi, mà các nàng vẫn đều nhớ mãi không quên lấy bạn trai cũ kia. . . . .
Chuyện như vậy xảy ra với bất kỳ ai, đều là đặc biệt khó chấp nhận. . . . .
Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng hiện tại xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt nhau. . . . .
Trong lòng lại càng loạn đến cực điểm, hoàn toàn không biết hai nàng về sau sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào, những người còn thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt. . . . .
So với sự lúng túng của các nàng bên này.
Lý Uyên vừa thoát khỏi trung tâm cơn lốc, trong nháy mắt toàn thân nhẹ bẫng, dễ chịu hơn rất nhiều. . . . .
Cái cảm giác như từ dưới mười tám tầng địa ngục leo lên, rồi lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Khiến hắn thậm chí không nhịn được muốn ngân nga một khúc hát. . . . .
Khâu quản lý dẫn hắn đi qua hành lang, đối diện đã nhìn thấy mấy người mặc quần áo lao động xanh trắng đang lo lắng lau tường.
Trong đó một người vừa lau, miệng vừa lẩm bẩm phải nhanh lên, cẩn thận một chút, đừng làm mỏng thêm. . . . .
"Vương. . . Vương Huy? !"
Khâu quản lý dẫn Lý Uyên đi ngang qua, tiện thể liếc mắt nhìn mấy người, lập tức thốt lên một tiếng kinh hô.
"Khâu tỷ. . . ."
Vương Huy nghe thấy tiếng gọi, lập tức dừng lại động tác lau tường, quay đầu nhìn về phía Lý Uyên và hai người.
Nhìn Vương Huy mặt dính không ít màu sơn đủ loại, có chút chật vật, khiến Khâu quản lý càng thêm kinh ngạc. . . . .
"Ngươi. . . Ngươi là quản lý hậu cần, sao lại tự mình đi lau tường? !"
Phải biết, tuy chức vị của hắn chỉ là giám đốc.
Nhưng ở Hạ thị, giám đốc có đãi ngộ tốt hơn rất nhiều so với tổng giám các công ty bình thường. . . . .
Hơn nữa, hiện tại bộ phận hậu cần căn bản không có tổng giám, Vương Huy chính là người đứng đầu bộ phận hậu cần. . . . .
"Khâu tỷ. . . Có vài công nhân tay chân lóng ngóng, tôi tự mình làm cho nhanh. . . . ."
Vương Huy có chút lúng túng giải thích. . . . .
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào người Lý Uyên, đột nhiên ngẩn người ra.
Hắn nhìn mặt Lý Uyên, không hiểu có một cảm giác quen thuộc. . . . .
Nhưng hiện tại đúng là không nghĩ ra được đã gặp người này ở đâu.
"Khâu tỷ, vị này chưa từng gặp, là người mới sao?"
Vương Huy chỉ tay vào Lý Uyên, hắn đánh giá Lý Uyên từ trên xuống dưới một phen.
Thường thức nói cho hắn biết, từ sau khi mình đến Hạ thị, cũng không quá có khả năng quen biết tên hàng vỉa hè toàn thân này.
Nhưng khuôn mặt kia, loại cảm giác quen thuộc đó, nhất thời lại không sao nhớ ra được là đã gặp ở đâu. . . . .
"Ừ, vị này là tiên sinh Lý Uyên, ta dẫn cậu ấy đi làm thủ tục nhận việc."
Khâu quản lý liếc mắt nhìn Lý Uyên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Chưa kể đến việc Lý Uyên có thể viết ra những bài tình ca như "đào hoa nặc" vừa da diết vừa nói lên sự đau khổ trong tình yêu.
Chỉ nói việc Hạ tổng, Tô tổng, Từ tổng, Lê tổng, còn có em gái của Hạ tổng, và đại minh tinh Trần Mặc Mặc, thái độ của bọn họ đối với hắn đều đặc biệt kỳ quái ở điểm này.
Đã đủ để nàng đối xử với Lý Uyên một cách khách khí. . . . .
Không đếm thì thôi, đếm rồi Khâu quản lý lại âm thầm hít vào một hơi.
Sáu người. . . . Trọn vẹn sáu người, lại còn là những đại mỹ nữ có dáng dấp, dung mạo hiếm thấy, vậy mà lại quay xung quanh một mình hắn? !
Khâu quản lý mang theo vẻ nghi ngờ trong mắt, một lần nữa cẩn thận xem xét Lý Uyên từ trên xuống dưới. . . . .
Nàng là một hủ nữ giấu mình rất sâu. . . . Thầm kín thường xuyên đọc mấy loại tiểu thuyết đó. . . . .
Chẳng lẽ hắn chính là cái loại mà trong tiểu thuyết thường hay nhắc đến, có mị lực đến mức chỉ cần người khác phái nhìn vào thì không thể nào dời bước được? !
Khâu quản lý kinh ngạc trong lòng, nhưng rồi lại lập tức phủ định ý nghĩ này.
Mình đã nhìn hắn mấy lần, có thấy mình bị sao đâu. . . . .
Chẳng lẽ là bởi vì mình thích nam nam nữ nữ?
Trong khi Khâu quản lý lén lút đánh giá mình, Lý Uyên cũng đánh giá nàng một phen.
Mặc áo sơ mi quần dài, dáng không tính là xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn, trên mặt luôn vô thức lộ ra vẻ nghiêm túc. . . . .
Là cái kiểu nữ cường nhân công sở tiêu chuẩn.
"Chúng ta đi trước, Vương Huy anh chú ý an toàn."
Khâu quản lý lên tiếng chào hỏi, liền tiếp tục dẫn Lý Uyên đi về phía trước.
Vương Huy nhìn theo bóng lưng Lý Uyên, miệng khẽ lẩm nhẩm mấy lần tên Lý Uyên. . . . .
Còn Lý Uyên lại chẳng để tâm đến biểu hiện của Vương Huy, hắn là đàn ông, cũng không thể là bạn gái cũ của mình được. . . . .
Cuộc đời này ngoài bạn gái cũ ra, thật sự hắn chẳng quan tâm người khác nghĩ về hắn thế nào.
"Tiên sinh Lý, mời đi lối này."
Khâu quản lý vô cùng lễ phép, dẫn đường cho Lý Uyên như đối đãi khách quý.
Lý Uyên đang cảm thấy dễ chịu đi theo Khâu quản lý vào thang máy, đi thẳng tới phòng nhân sự ở lầu hai.
Bố cục lầu hai với lầu mười sáu không khác biệt lắm, Khâu quản lý dẫn hắn đi vào một văn phòng lớn.
Vừa bước vào, Khâu quản lý vốn đang nghiêm túc ngay lập tức nở một nụ cười, bầu không khí ồn ào trong văn phòng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Khâu quản lý nhìn xung quanh một vòng văn phòng, rồi quay lại, nhìn Lý Uyên với vẻ mặt cung kính.
"Tiên sinh Lý, ngài làm thủ tục nhận việc trước, thời gian có thể hơi lâu, bên kia là khu nghỉ ngơi của nhân viên, có đồ uống, đồ ngọt, đồ ăn vặt và cả cà phê pha tay, ngài cứ tự nhiên dùng."
Khâu quản lý vừa nói vừa chỉ tay về khu nghỉ ngơi phía bên kia hành lang.
"Tôi còn có chút việc cần xử lý, đợi bên này ngài xong thủ tục, tôi sẽ đưa ngài đi gặp Hạ tổng."
Nói xong, Khâu quản lý lại nhìn vào bên trong văn phòng.
Hướng về một nữ sinh còn trẻ ngồi ở vị trí gần cửa, vẫy tay.
"Tiểu Lưu, em qua đây, làm thủ tục nhập chức cho cậu này."
Cô gái ngồi làm việc kia vừa nghe thấy thì lập tức đứng lên, liếc nhìn Lý Uyên một cái rồi đi về phía hắn.
"Tiên sinh Lý, cô ấy là Tiểu Lưu, thủ tục của ngài cô ấy sẽ làm từ đầu đến cuối, nếu có vấn đề gì thì cứ nói, văn phòng của tôi ở bên kia, ngài có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Khâu quản lý vừa nói vừa chỉ văn phòng của mình.
Lý Uyên nghe xong nhìn hai người, khẽ gật đầu.
"Tiên sinh Lý, anh đi theo tôi."
Nữ sinh tên Tiểu Lưu dẫn Lý Uyên đến một chỗ trống, đưa cho hắn một tờ khai thông tin.
Sau đó lại hỏi xin giấy chứng minh thư của hắn.
Đối với Lý Uyên được đích thân Khâu quản lý dẫn tới, hơn nữa còn khách khí như vậy, cô gái không dám thất lễ, đồng thời cũng tò mò và hóng chuyện về thân phận của hắn.
Rốt cuộc là tốt nghiệp loại trường danh tiếng hàng đầu nào đó ở nước ngoài về, hay là tốt nghiệp trường Thanh Bắc trong nước, trong nhà có bối cảnh?
"Chứng nhận tốt nghiệp và bằng cấp của anh hôm nay có mang theo không?"
Cô gái đứng lên, dáng cao khoảng mét sáu, khi nói chuyện với Lý Uyên phải ngẩng đầu lên. . . . .
"Tôi không học hết cấp ba, không có bằng tốt nghiệp hay giấy chứng nhận học vị."
Lý Uyên lắc đầu đáp một cách tùy ý.
"Hả?"
Cô gái nghe xong câu trả lời của Lý Uyên.
Lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận