Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 127: Thật có lỗi, ta đã không phải năm năm trước cái kia yêu đương não Tần Mặc Diễm

Chương 127: Thật xin lỗi, ta đã không còn là cái con bé não yêu đương của năm năm trước Tần Mặc Diễm
Nghe thấy Lý Uyên vậy mà chủ động từ bỏ giãy giụa, còn muốn đi lên chịu c·hết. Hàn Hiểu Hiểu lập tức lộ ra bộ dạng sốt ruột vừa hận sắt không thành thép nhìn Lý Uyên.
Rõ ràng chỉ còn lại có ba tháng m·ạ·ng, người sắp c·hết đến nơi rồi còn chuộc tội, chuộc tội cái gì? !
Với lại lão nương còn chưa xác định mang thai, ngươi sao có thể đi c·hết? !
Vạn nhất hai ngày này không trúng, không để cho mình có thai. Chẳng lẽ dòng dõi Lý gia đến đời ngươi là tàn m·ạ·t sao?
Đợi đến ba tháng sau, mình và Trần Mặc Mặc lại dựa vào cái gì mà s·ố·ng tiếp? !
"Ngươi bị đ·iên rồi sao? Nàng là con đ·iên, hắn nổi cơn đ·iê·n lên là thật sự biết ra tay đấy!"
Hàn Hiểu Hiểu gắt gao túm lấy tay Lý Uyên, nhìn lên mặt hắn lộ vẻ cầu xin. Nhưng làm sao sức của Lý Uyên lại quá lớn. Nàng dù có xô đẩy thế nào Lý Uyên cả người vẫn cứ không nhúc nhích.
"Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt ta, ban đầu ngươi lừa gạt tình cảm của ta, tuyệt tình ném ta một mình, hẳn là nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay."
Đôi mắt lạnh băng của Tần Mặc Diễm nhìn chằm chằm Lý Uyên. Con d·a·o phẫu thuật sắc lẻm trong tay đã rục rịch.
"Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Trần Quan Hi?"
Lý Uyên thấy vậy hít sâu một hơi, vỗ vỗ tay Hàn Hiểu Hiểu. Mặt không lộ ra một chút vẻ sợ hãi nào.
Đương nhiên, tay run bị nàng che giấu rất kỹ, cũng không ai phát hiện. . . .
"Ban đầu ta bất đắc dĩ, ta vốn không muốn tổn thương ngươi, nhưng dù sao thì bây giờ cũng là lúc ta phải t·r·ả nợ, thiệt thòi như vậy. . . . Một mình mang gánh nặng trong lòng, nhiều năm qua, ta luôn sống trong sự khiển trách của lương tâm. . . ."
"Ban đầu khi gặp được ngươi, ta chỉ là một tên tiểu lưu manh không có gì cả, chính ta phóng đãng bất kham đã hủy hoại sự dịu dàng và yêu thương của ngươi."
Lý Uyên vẫn mang cái bộ dạng thâm tình thêm ăn năn quen thuộc. Nghe như thể là đang xin lỗi, lại càng giống lời tỏ tình đầy thâm tình, nhưng sắc mặt của Tần Mặc Diễm không có chút dao động nào.
Ban đầu nàng thật sự rất yêu Lý Uyên, thậm chí yêu đến mức có thể vì hắn không chút do dự mà c·h·ế·t. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, nàng đã không còn là cái cô nàng não yêu đương dễ bị hắn lừa gạt ngày trước.
Trái tim nàng giờ đã lạnh như con d·a·o phẫu thuật trong tay. Đối với lời xin lỗi muộn màng 5 năm này của hắn và bộ dạng thâm tình như năm xưa kia, trong mắt nàng giờ đây xem ra thật thừa thãi và nực cười.
Hiện tại Tần Mặc Diễm đối với hắn đã không còn bất kỳ chờ mong nào. Còn về phần một số sai lầm, thì nhất định phải trả bằng cái giá m·á·u mới có thể bù đắp được. . . .
Lý Uyên nhìn Tần Mặc Diễm vẫn luôn lạnh băng không hề có chút dao động trong ánh mắt, trong lòng nhất thời lạnh toát. Lão t·rờ·i ơi, cô nàng này mềm không được cứng cũng không xong, còn khó đối phó hơn bất kỳ ai trước đây nữa! Th·ố·ng t·ử, mau nghĩ cách đi. . . .
Nếu như nàng ta thật sự ra tay, thì lương tâm ta căn bản không cho phép ta còn tay một chút nào cả! Giờ phút này Lý Uyên đã hoàn toàn hoảng loạn. . . . Nhưng cũng may đầu óc vẫn còn tỉnh táo. . . . Trên mặt cũng cố gắng duy trì sự trấn tĩnh, không đánh mất khả năng quản lý biểu cảm.
"Bây giờ muốn ổn định lại khi gặp lại một lần nữa em hoàn mỹ như trước, có vài lời nói ra hay không cũng đã không có ý nghĩa gì lớn rồi, thật xin lỗi, Diễm bảo."
Lời nói cuối cùng của Lý Uyên lộ ra vẻ chấp nhận việc c·h·ém g·iế·t hay róc th·ị·t, muốn chịu c·hết một cách khẳng khái. Chỉ là bàn tay đang bị Hàn Hiểu Hiểu nắm trong lòng bàn tay, thì mồ hôi lại túa ra không ngừng. . . .
Hàn Hiểu Hiểu, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp đều lộ vẻ mặt căng thẳng. Ánh mắt không rời khỏi con d·a·o phẫu thuật trong tay Tần Mặc Diễm. Chỉ có Trần Mặc Mặc chưa nghe qua câu chuyện oai hùng của Tần Mặc Diễm, từ đầu đến cuối mắt không hề rời khỏi Lý Uyên. . . .
Mà Tần Mặc Diễm khi thấy Lý Uyên nói xong, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để cười lạnh một tiếng, vẫn còn xem mình là cô nhóc ngây thơ năm nào sao? Có điều lời còn chưa ra khỏi miệng, thì đột nhiên lại nghe được câu nói cuối cùng của Lý Uyên, là cái danh xưng mà nàng đã chôn giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong tim suốt 5 năm trời.
Dù giọng của Lý Uyên rất nhỏ, nhưng khi rơi vào tai của Tần Mặc Diễm lại như bị sét đánh. Trái tim nàng trong khoảnh khắc tựa như bị dòng điện giật mạnh, bỗng nhiên run lên. Từng mảnh ký ức như một trận hồng thủy lớn ập đến, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tâm trí nàng.
"Từ hôm nay trở đi không cho cậu gọi mình là Mặc Diễm, bạn học hay thầy cô đều gọi mình như vậy, bây giờ cậu đã là người quan trọng nhất trong cuộc đời tớ rồi, sao có thể giống như người ta gọi mình là Mặc Diễm được chứ? Nghe xa lạ lắm.""A. . . . Vậy mình gọi cậu là Diễm Diễm?"
"Ừm. . . . Cũng không hay lắm, ba mẹ tớ cũng gọi tớ là Diễm Diễm, cậu là người duy nhất của tớ, cho nên cách gọi của chúng ta phải thật độc nhất vô nhị, người khác chưa ai gọi như vậy, nó chỉ thuộc về hai chúng ta mới được."
"Cái này. . . . Vậy tớ phải suy nghĩ một chút đã. . . . Diễm bảo thế nào, cậu chính là bảo bối tớ nâng niu trong lòng bàn tay.""Diễm bảo. . . Nghe hay đấy. . . Vậy từ giờ cậu gọi tớ là Diễm bảo, còn tớ gọi cậu là Trần bảo, cậu cũng là bảo bối trân quý nhất của cả cuộc đời tớ. . . . Biết không, Trần bảo. . . .""Được được, cái gì cũng tùy cậu, Diễm bảo của tớ. . . ." . . . .
Giờ khắc này, những tình cảm đã bị chôn vùi 5 năm trời kia như vỡ đê. Tần Mặc Diễm đã hoàn toàn không thể gượng ép được vẻ ngoài lạnh lùng của mình. Vỏn vẹn hai chữ đó, dường như đã phá hủy tất cả lớp ngụy trang lạnh lùng mà nàng đã dày công xây dựng trong suốt 5 năm.
"Cô ấy khóc. . . ."
Trần Mặc Mặc đột nhiên kéo áo Lý Uyên. Sau đó nhanh chóng chạy vào phòng khách rút mấy tờ giấy ăn đưa cho Lý Uyên.
"Anh đi lau cho chị kia đi." Nhìn đôi môi đang run rẩy của Tần Mặc Diễm, và giọt nước mắt dù đã cố hết sức khống chế nhưng vẫn cứ rơi xuống từ khóe mắt, Lý Uyên nhận lấy khăn giấy từ tay Trần Mặc Mặc. Trong ánh mắt lo lắng của Hàn Hiểu Hiểu và mọi người chậm rãi đến gần Tần Mặc Diễm.
Tần Mặc Diễm nhìn thấy cái người phụ tình mà nàng đã từng mong muốn chết cùng, nay lại gần trong gang tấc. Nhớ lại trong năm năm qua, nàng đã từng giây từng phút khổ sở vì những ký ức bất chợt về gương mặt của hắn, tay phải Tần Mặc Diễm gắng gượng muốn nhấc con d·a·o phẫu thuật lên.
Nhưng chỉ một giây sau. Trong đầu nàng lại bắt đầu hiện lên những ký ức về từng khoảnh khắc hai người đã cùng nhau trải qua. . . . Đặc biệt là cái tiếng gọi đặc biệt của hai người, đã hoàn toàn đ·á·n·h tan những phong ấn mà nàng đã xây dựng suốt mấy năm qua. . . . Tay phải lập tức như bị ngàn cân đè xuống, làm sao cũng không nâng lên nổi.
Cơ hội báo thù ngay trước mắt, tại sao lại không thể ra tay? ! Rõ ràng mình vẫn luôn hận hắn đến như vậy mà! Mình nên dứt khoát tự tay đâm tên lừa gạt tình cảm, tên phụ bạc từ đầu đến cuối này mới phải chứ! Nhìn gương mặt ngày càng gần kia, cùng bàn tay đang đưa qua muốn lau nước mắt cho mình của hắn, Tần Mặc Diễm cố gắng khống chế, muốn khiến trái tim vừa xao động trở lại, một lần nữa được yên tĩnh.
Nàng tự nhắc mình nhớ lại những hận ý mà nàng đã tích lũy đối với hắn trong suốt mấy năm qua. Trong mắt Tần Mặc Diễm không ngừng hiện ra vẻ giằng xé. Ít nhất thì bây giờ nàng phải quyết liệt ngăn cản hắn đến gần mới đúng.
Mình. . . Rõ ràng mình đã không còn là con bé não yêu đương năm nào nữa mà! Nhưng mà. . . Nhưng mà hắn vừa mới gọi mình là Diễm bảo đó. . . .
PS: Xin chút quà miễn phí, mau cứu lấy con trẻ này đi. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận