Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 259: Ta chỉ là chân nha, ngươi làm sao sờ đến bắp đùi?

"Chương 259: Ta chỉ là chân thôi mà, sao ngươi lại sờ lên bắp đùi?"
"Ta đã bảo ngươi ngoan ngoãn ngồi ở ghế sô pha, đừng chạy lung tung sao ngươi không nghe?" Lý Uyên bế Hạ Thanh Ninh đặt lên ghế ở bàn ăn, sau đó xoay toàn bộ ghế ra ngoài một vòng. Nâng chân nàng bị tê lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.
"Vậy ngươi đang vất vả nấu cơm ta sao có thể vô tư mà cứ nhìn, chẳng khác nào ngươi là hạ nhân của ta vậy." Hạ Thanh Ninh mặc kệ đôi chân trắng như tuyết của mình bị Lý Uyên từng chút xoa bóp trong tay. Chỉ là không biết từ lúc nào, chiếc váy dài màu đen của Hạ Thanh Ninh đã bị vén lên tận đùi... Bàn tay không chút kiêng dè của Lý Uyên cứ thế vượt qua đầu gối, chậm rãi di chuyển lên đến chỗ bắp đùi...
"Chân ta tê là tê ở bàn chân, ngươi xoa bắp đùi ta làm gì?" Chờ đến khi Hạ Thanh Ninh kịp phản ứng, lập tức trừng Lý Uyên một cái...
Tay Lý Uyên khẽ khựng lại.
"Có thật vậy không? Ta chỉ là không yên lòng thôi... Nếu không sao là tốt rồi..." Sau đó giả bộ như không có gì, luyến tiếc rời tay khỏi bắp đùi trắng nõn.
Hạ Thanh Ninh liếc Lý Uyên một cái, ngược lại không có ý trách móc.
"Ăn cơm đi." Lý Uyên đứng dậy, mang một bắp ngô đã luộc xong và một quả dưa Konan đặt lên trước bàn của Hạ Thanh Ninh.
"Thời gian quá gấp, chỉ mua được bắp ngô và dưa Konan, chịu khó ăn tạm đi, đợi lần sau có đủ thời gian ta sẽ mua những món ngươi thích ăn." Lý Uyên vẫn nhớ thói quen buổi tối không ăn món chính của Hạ Thanh Ninh...
Hạ Thanh Ninh quay đầu nhìn bắp ngô và quả dưa Konan hơi đáng yêu kia, ánh mắt đột nhiên trở nên mơ màng. Lại nhìn món ăn nóng hổi trên bàn mà mình thích. Cả sắc và hương đều đủ cả, không hề thua kém món ăn do dì giúp việc ở nhà nấu.
"Nhiều năm như vậy ngươi thật đã thay đổi rất nhiều." Hạ Thanh Ninh thấp giọng nói. Sáu năm trước hai người đều không biết nấu ăn... Đều là nàng vừa học vừa nấu cho Lý Uyên ăn. Mà bây giờ hai người bọn họ đều đã biết làm một tay đồ ăn ngon.
"Ngươi học nấu cơm từ bao giờ vậy, là nấu cho cô bạn gái cũ nào ăn à?" Lý Uyên xoay ghế của Hạ Thanh Ninh lại đối diện bàn ăn. Hạ Thanh Ninh thuận thế kéo váy xuống che đi đôi chân trắng nõn thon dài, đột nhiên lên tiếng.
"Là ta sợ mình c·h·ết đói mới học."
Lý Uyên nghe xong câu trả lời đó, lập tức không nói gì gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát cho Hạ Thanh Ninh.
"Đợt đầu tuần ta đã suýt chút nữa ở gầm cầu rồi, nếu mà không biết nấu ăn nữa thì đã sớm c·h·ết đói rồi." Lý Uyên nói với vẻ mặt thật thà, hắn đúng là suýt chút nữa đã phải ở gầm cầu thật mà.
Hạ Thanh Ninh nhìn chằm chằm mặt Lý Uyên, không phát hiện ra sơ hở gì, liền tỏ vẻ xem như chấp nhận.
"Ta thấy ngươi là đang ở Động Bàn Tơ đấy à?" Hạ Thanh Ninh gắp thức ăn Lý Uyên gắp cho bỏ vào miệng. Lần đầu tiên ăn món Lý Uyên làm, nàng chỉ nhỏ cắn một miếng, hương vị lập tức khiến nàng kinh ngạc sâu sắc...
"Ngươi học kỹ thuật nấu ăn ở đâu vậy, ngon hơn cả đầu bếp khách sạn." Một ngụm thức ăn quá ngon, khiến Hạ Thanh Ninh quay phắt đầu sang nhìn Lý Uyên, chuyện bạn gái cũ đã bị cô quên sạch.
"Cuộc sống không dễ, cũng là vì sinh kế mà thôi..." Lý Uyên lại lần nữa tỏ vẻ thê thảm. Chiêu này đối với bất cứ bạn gái cũ nào cũng có hiệu quả, Hạ Thanh Ninh đương nhiên không ngoại lệ. Nghĩ đến cảnh Lý Uyên lúc trước ở trong chương trình kia thuần thục rao hàng rong, cùng với cả thân cầu sinh kỹ năng. Cứ cho là những năm này hắn chịu không ít khổ cực... Lập tức không hỏi đến nữa... Cứ nhỏ giọng mà ăn thức ăn.
Lý Uyên nhìn vẻ mặt ngon miệng của Hạ Thanh Ninh khi ăn, trong lòng thỏa mãn, đồng thời liếc nhìn đồng hồ.
"Ngươi không ăn sao?" Ánh mắt Hạ Thanh Ninh thoáng liếc thấy động tác của Lý Uyên, cố ý chậm rãi đặt đũa xuống, nhìn Lý Uyên hỏi.
Thần sắc của Lý Uyên lập tức cứng đờ. Sau đó làm bộ gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng. Hắn có thể đoán được lát nữa khi trở về còn một trận ác chiến với dạ dày đang chờ mình... Không tích bụng thì làm sao nghênh chiến được. Giờ đây mỗi một chỗ trống trong bụng đều vô cùng trân quý...
Hạ Thanh Ninh dường như cũng hiểu, thấy hắn đã động đũa liền không làm khó nữa, lại tiếp tục cầm đũa lên. Lý Uyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cứ nhìn Hạ Thanh Ninh với vẻ mặt tuyệt mỹ, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho nàng. Lúc này chỉ muốn nhanh chóng đợi Hạ Thanh Ninh ăn xong cơm rồi về. Mình lâu như vậy không ở nhà, một đám bạn gái cũ vốn đã ghét nhau ra mặt lại ở cùng một chỗ... Trong nhà chắc hẳn là đang gà bay c·h·ó chạy không yên rồi.
"Chúng ta đã sáu năm không ngồi cùng nhau ăn cơm thế này rồi." Hạ Thanh Ninh vừa ăn vừa bất ngờ nói một câu.
"Trước đây là ta nấu cơm, nhìn ngươi ăn, gắp thức ăn rót nước cho ngươi, bây giờ lại ngược lại." Không biết là vô tình hay cố ý, Hạ Thanh Ninh ăn rất chậm. Mỗi một miếng đều nhai kỹ nuốt chậm, so với lúc ăn vội vàng bình thường chậm hơn rất nhiều.
"Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, chỉ cần ngày nào ngươi muốn ăn ta đều sẽ nấu cho ngươi." Lời này của Lý Uyên tuyệt đối chân thành, không có nửa điểm khách sáo. Dù sao cũng coi như bù đắp được phần nào áy náy với nàng. Một mặt khác... Cũng có thể có thêm nhiều... Cơ hội ở chung...
"Ừm, bây giờ ngươi là tài xế của ta sao?" Hạ Thanh Ninh nhìn những món ăn bị cô một mình ăn hết hơn phân nửa, sắc mặt bỗng dưng tối sầm lại.
Hạ Thanh Ninh chậm rãi đặt đũa xuống, sau đó nhìn thẳng Lý Uyên.
"Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta trùng phùng sau sáu năm xa cách, vì mối quan hệ giữa đôi ta, thực sự xin lỗi, không thể cho ngươi cảm giác có nghi thức trang trọng." Trong mắt Hạ Thanh Ninh lộ ra một tia thất vọng nhàn nhạt.
"Nhưng với ta mà nói, có ngươi ở bên ăn cơm, đã là điều trân quý không gì sánh bằng rồi." Lý Uyên nhìn Hạ Thanh Ninh với dung nhan tuyệt thế, trong lòng chấn động. Vẫn xem Hạ Thanh Ninh là cô bé con hay theo đuôi mình như sáu năm trước, vô ý thức đưa tay lên xoa nhẹ chân mày lá liễu của nàng đang hơi nhăn lại. Sáu năm qua, váy cũng chưa từng có ai chạm qua, một tổng giám đốc bá đạo người sống chớ gần Hạ Thanh Ninh cứ mặc cho tay của Lý Uyên vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt mình.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy... Đã sáu năm rồi..." Lý Uyên không khỏi cảm thán một câu.
"Với ta mà nói, sáu năm này mỗi ngày đều rất khó chịu đựng, không hề nhanh chút nào." Hạ Thanh Ninh liếc Lý Uyên. Tay Lý Uyên lập tức cứng đờ. Hạ Thanh Ninh lại đưa tay nắm chặt tay Lý Uyên, đặt lên mặt mình.
Sau đó cả người đột nhiên hướng phía Lý Uyên hơi nghiêng người về trước. Theo động tác của Hạ Thanh Ninh, ánh mắt Lý Uyên lập tức không tự chủ dời xuống... Rơi vào cổ áo Hạ Thanh Ninh, trong nháy mắt, mắt hắn như bị một mảng trắng lóa kia hút lại hoàn toàn...
"Tối nay, ngươi có thể ở lại, muốn làm gì cũng được." Một khắc sau, âm thanh quyến rũ của Hạ Thanh Ninh đột ngột vang lên bên tai Lý Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận