Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 407: Các ngươi thật nhận thức a?

Chương 407: Các ngươi thật sự quen biết à?
Sau khi đá văng Cao Văn Khang, Tô Dạng không màng đến hình tượng, trực tiếp chen vào đám đông hướng phía bên ngoài quán rượu mà đi. Khi nhìn thấy bóng lưng kia, cả người Tô Dạng trực tiếp ngây dại. Dù chỉ là bóng lưng của một người mặc đồng phục giao đồ ăn, nàng vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra người đó.
"Ca, anh chạy cái gì?"
Hai tên giao đồ ăn không rõ chuyện gì, cũng đi theo Lý Uyên chạy ra bên ngoài.
"...Trong miệng ngươi nói tiên nữ, ta quen, còn có ân oán tình cừu..."
Thấy một người trong số đó muốn kéo mình lại, Lý Uyên lập tức nói ra.
Tên tiểu ca vừa mới gặp Tô Dạng kia lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc... Sau đó lại không tin...
Tô Dạng không nói đến tướng mạo kinh diễm, chỉ xét đến cách ăn mặc và khí chất cũng đã là thiên kim tiểu thư nhà giàu rồi. Sao có thể quen biết mấy người giao đồ ăn bọn họ được... Còn ân oán tình cừu... Sao không nói là người yêu cũ đi... !
Hai người mang vẻ mặt không tin, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe sau lưng đột nhiên vang lên tiếng kêu thanh thúy êm tai.
"Lý Uyên!"
Tô Dạng thấy Lý Uyên sắp chạy ra khỏi cửa, vô ý thức lớn tiếng gọi một câu.
Hai tiếng này giống như định thân thuật, trực tiếp khiến Lý Uyên, người đã đặt cả hai chân ra khỏi khách sạn, ngay lập tức đứng im tại chỗ...
Câu gọi này của Tô Dạng cũng khiến mọi người xung quanh, ngoại trừ Lưu Quân, đều giật mình. Lưu Quân vốn trơ mắt nhìn Lý Uyên sắp rời đi, nhưng giờ thấy hắn bị định thân thuật đứng im, lại thấy Tô Dạng chạy tới trừng trừng nhìn Lý Uyên, hắn biết mình đã thành công. Khoảnh khắc vui sướng này khiến mặt hắn đỏ lên. Vốn dĩ hắn chuẩn bị cho Lý Uyên một bất ngờ lớn... Nhưng bộ dạng chậm rãi xoay người của Lý Uyên đâu có vui... Rõ ràng chỉ có kinh sợ...
Tô Dạng nhìn khuôn mặt kia, biểu cảm trên mặt thay đổi mấy lần. Hai người đều không nói gì, bầu không khí trở nên hơi căng thẳng... Xung quanh chỉ còn tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn...
"Không phải chứ, Tô giáo hoa thật sự quen tên tiểu ca giao đồ ăn này sao?"
"Lý Uyên này có lai lịch gì?"
"Cảm giác tên Lý Uyên này nghe quen quen!"
"Là học sinh cấp 3 khóa 6!"
Trầm Thông đứng trong đám người, nghiến răng nghiến lợi nói ra. Nói xong, Trầm Thông có chút cảm giác bất ổn... Ánh mắt liền có chút thương cảm liếc nhìn Cao Văn Khang đang ngơ ngác ngồi dưới đất. Nhưng nghĩ đến lần trước người này cũng đi giao đồ ăn như vậy, rồi bắt cóc nữ thần Hạ Hân Di của mình, Trầm Thông liền sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân với Cao Văn Khang.
"Học sinh cấp 3 khóa 6 à? Hình như không thân lắm thì phải."
Người xung quanh nghe nói là học sinh cấp 3, lập tức kinh ngạc... Trường học của bọn họ cũng là trường điểm nổi tiếng ở Ma Đô, sao lại có người lăn lộn đến nỗi phải đi giao đồ ăn chứ?
"Nhưng Tô giáo hoa đây là thế nào?"
Mọi người thấy Tô Dạng ngây người nhìn ba người giao đồ ăn, trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Hai người giao đồ ăn bên cạnh Lý Uyên cũng kinh hãi khi nhìn thấy dung mạo của Tô Dạng, cứ như nhìn thấy tiên nhân giáng trần...
"Huynh đệ, vừa nãy trách nhầm anh, cô ấy thật giống tiên nữ..."
Hai người cũng bị Tô Dạng nhìn chằm chằm đến mức có chút sợ hãi và không biết làm sao. Sau vài giây sững sờ, hai người đột nhiên phản ứng. Hai người mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lý Uyên và bộ đồng phục giao đồ ăn giống mình, lại nhìn đến dung nhan tuyệt thế cùng trang phục có giá trị không nhỏ của Tô Dạng, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ chấn kinh và bất khả tư nghị.
"Không phải, ca, anh thật sự quen à?"
Lý Uyên liếc hai người một cái, không nói gì. Rồi lại nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Tô Dạng, hung dữ trừng mắt nhìn quản lý đại sảnh. Nếu không phải do tên này trì hoãn, hắn đã sớm thần không hay quỷ không biết mà chạy trốn rồi. Nhưng kẻ chủ mưu Lưu Quân vẫn mang vẻ mặt chờ mong cùng tranh công mà nhìn hắn... Còn có Lý Cường nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin. Lý Uyên lập tức tái mặt... Hai tên này đúng là hảo huynh đệ...
"Ta còn vài đơn giao, hay là đợi ta giao xong rồi tìm chỗ tâm sự?"
Lý Uyên nhìn Tô Dạng vẫn luôn trầm mặc, lên tiếng nói.
"Ngày mai ta bay, xuất ngoại, sẽ không trở lại."
Tô Dạng không trả lời thẳng Lý Uyên, chỉ là ngữ khí có chút nghẹn ngào mà nhìn Lý Uyên nói. Tô Dạng lúc này hoàn toàn khác với bộ dạng sốt sắng vừa nãy mà trực tiếp đá văng Cao Văn Khang.
Lý Uyên nghe nàng đã nói vậy, mà mình vẫn còn muốn bỏ chạy chẳng phải là thành súc sinh sao... Lập tức từ bỏ ý định chạy trốn. Người xung quanh nghe Tô Dạng nói, ánh mắt trong nháy mắt tối sầm lại. Dù trong nhóm đã nghe nói Tô giáo hoa có khả năng sắp xuất ngoại định cư, nhưng nghe chính miệng nàng nói và nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp lại, trong lòng ai nấy đều không khỏi nảy lên một trận thất vọng. Chỉ là tại sao Tô giáo hoa lại nói những lời này với một tên giao đồ ăn? Dù bọn họ là bạn học cũ, nhưng đường đường là người tốt nghiệp trường chuyên cấp 3 Ma Đô mà phải lăn lộn đi giao đồ ăn thì bọn họ cũng không chấp nhận đây là bạn học mình.
"Mọi người về ghế lô trước đi, thức ăn sắp được dọn lên rồi."
Lớp trưởng lớp hai thấy tình huống có chút không đúng, lập tức tiến lên đỡ Cao Văn Khang dậy, rồi hô lên với mọi người. Mọi người nghe xong, liền lục tục chuẩn bị trở về phòng.
"Tô Tô."
Cao Văn Khang thấy Tô Dạng vẫn đứng yên tại chỗ, liền gạt tay lớp trưởng lớp hai ra, tiến đến bên cạnh Tô Dạng nhẹ giọng gọi một tiếng. Lớp trưởng lớp hai thấy vậy, tay khựng lại giữa không trung... Mặt cũng tối sầm đi...
Tô Dạng lại như không nghe thấy tiếng Cao Văn Khang, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Lý Uyên, như thể chỉ cần vừa nghiêng đầu là người sẽ biến mất.
"Nếu anh không có việc gì gấp thì ở lại ăn một bữa cơm nhé."
Tô Dạng nhìn Lý Uyên chậm rãi lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt như lâu năm không gặp. "Ngày mai trở đi có thể sẽ không có cơ hội cùng ngồi ăn cơm nữa đâu."
Thấy Tô Dạng đã nói vậy, Lý Uyên biết hôm nay mình khó lòng mà ra khỏi cửa khách sạn này được. Liền quay sang hỏi hai người giao đồ ăn bên cạnh.
"Huynh đệ, đồ ăn bên ngoài có thể giúp ta giao xong không? Thời gian vẫn còn đủ, lát nữa ta sẽ gửi lộ trình cho hai người, chắc là không trễ đâu."
Chỉ là hắn vừa hỏi như vậy, khiến mọi người nhìn Tô Dạng và hắn một cách khó hiểu. Tên giao đồ ăn này bị gì vậy, Tô giáo hoa mời ăn cơm, mà hắn lại còn nhớ đến việc giao đồ ăn...?!
Hai tên giao đồ ăn cũng ngớ người ra, mới vô thức gật gật đầu. Người xung quanh nhìn Lý Uyên chậm chạp như đang nhìn sinh vật quý hiếm, thậm chí như thể đang cố tình kéo dài thời gian. Tiếng nghị luận lần nữa sôi trào. Chỉ có Tô Dạng đứng im lặng chờ, ánh mắt nhìn Lý Uyên không có một tia mất kiên nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận