Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 5: Nói đùa, làm sao thực sự bệnh nan y a

Lý Uyên cứ vậy mà mang theo còng tay đi vào. Hôm nay khám gấp không có ai. Hàn Hiểu Hiểu có vẻ quen biết bác sĩ trực ban, hai người vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Uyên. Trong chốc lát, Lý Uyên liền được đưa tới phòng lấy máu.
"Không phải chứ, kiểm tra sức khỏe thôi mà, cần lấy nhiều máu như vậy sao?" Nhìn bốn ống máu đầy ắp, khóe mắt Lý Uyên run rẩy. Anh vững tin nàng là muốn trước khi đưa mình vào, sẽ trả thù hành hạ một phen cho hả giận.
"Ngươi không phải nói mình mắc bệnh nan y sao? Ta ngược lại muốn xem, loại người cặn bã như ngươi có thật là đến một dấu chấm câu cũng không thể tin không." Hàn Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh Lý Uyên im lặng chờ kết quả, khiến những người xung quanh không nhịn được liếc mắt nhìn loạn.
Sắc mặt Lý Uyên lập tức suy sụp. Không phải chứ, cô thật sự đi kiểm tra đó hả. Cái gì mà bệnh nan y, đó cũng chỉ là anh ta bị tình thế ép buộc nên mới bịa ra thôi.
"Ngươi cái lão bất tử này, lớn tuổi như vậy rồi, bệnh thành cái dạng này rồi mà vẫn còn nhìn ngắm phụ nữ?" Một ông lão đi ngang qua hai người Lý Uyên lần thứ 28, cuối cùng bị bà cô bắt quả tang.
"Không cần chờ nữa, đưa ta đến sở cảnh sát đi." Cảm thấy Hàn Hiểu Hiểu bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm đến khó chịu, Lý Uyên đột nhiên lên tiếng. Vốn là do anh ta vì hoàn thành nhiệm vụ mà bị bắt, bây giờ dù thế nào anh ta cũng nhận.
Bất quá Hàn Hiểu Hiểu không trả lời anh ta. Ngay từ đầu nàng đã đoán được bệnh nan y là giả rồi, đến cả tên cũng là giả, thì còn cái gì là thật nữa chứ? Chỉ là trong lòng có một chút chấp niệm chưa hoàn toàn tan biến thôi. Đây chính là cái gọi là không thấy Hoàng Hà thì tim không chết. Chỉ cần chứng minh tất cả của hắn đều là giả, nàng liền có thể buông bỏ chính mình, từ đó đường ai nấy đi, dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ!
"Quả nhiên, đàn ông chỉ có lúc bị treo ngược lên tường mới nói thật lòng, cái gì mà mặc quần áo kín đáo đều là viện cớ, khi đó ngươi rời đi là vì có tình mới khác đúng không?" Sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu lạnh băng nhìn ông lão bị giật lỗ tai kéo đi.
"Ban đầu ngươi liền ngay cả cơ hội cho ta thay đổi cũng không có, liền hoàn toàn biến mất."
"Gọi là trai còn sống đã là thiếu niên rồi." Ông lão đột nhiên quay đầu hô lớn một tiếng, nhưng giọng của ông ta lập tức bị một cái tát úp vào mặt.
"... Bởi vì yêu một người quá mệt mỏi, cho nên ta lựa chọn yêu năm sáu bảy tám mươi người." Lý Uyên cúi đầu, nhắm mắt lại. Anh muốn thú thật, không muốn tiếp tục trơ mắt nói dối nữa.
"Nàng ta so với ta xinh đẹp hơn hay là trẻ hơn? Hai mươi? Mười chín hay mười tám?" Hàn Hiểu Hiểu nắm chặt tay, mặt xanh mét.
"Mười tám." Lý Uyên như bị ma xui quỷ khiến mà đáp một câu. Ngay lúc anh ta muốn tự vả miệng mình thì bất ngờ thay, Hàn Hiểu Hiểu lại không hề nổi giận.
"Lúc ngươi nói chia tay ta 22 tuổi, trong mắt ngươi đã là bà già rồi sao? À, cho nên đàn ông mãi mãi chỉ thích 18 tuổi đúng không?" Hàn Hiểu Hiểu đột ngột quay đầu, đôi mày lá liễu đen nhánh nhìn chằm chằm Lý Uyên.
"Ờ, bởi vì dưới 18 tuổi là p·h·á p·h·áp..."
"... Thôi, chờ đơn xét nghiệm của ngươi ra, chúng ta vĩnh viễn đừng gặp nhau nữa." Hàn Hiểu Hiểu chậm rãi thu lại ánh mắt sắp bùng nổ.
"Lý Uyên, đơn xét nghiệm của anh tốt rồi." Ở cửa sổ, cô y tá gọi một tiếng ra bên ngoài. Hàn Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Lý Uyên lần cuối, đứng dậy cầm đơn xét nghiệm đi về phía phòng làm việc của bác sĩ trực ban. Cái ánh mắt đau khổ, thất vọng, quyến luyến đó khiến trong lòng Lý Uyên nảy sinh một tia áy náy. Ta đúng là đáng c·h·ế·t mà!
Nhưng mà chưa đợi anh ta áy náy được vài giây, bên trong lại truyền ra tiếng kinh hô của Hàn Hiểu Hiểu. "Sao có thể như vậy?!"
Rất lâu sau, Hàn Hiểu Hiểu toàn thân bủn rủn, vịn vào khung cửa đi ra.
"Cô sao vậy?" Lý Uyên thấy thế không lo được tiếp tục tự phản tỉnh, lập tức tiến lên đỡ nàng. Nhưng Hàn Hiểu Hiểu vừa bị hút hết sức lực, trong nháy mắt chạm vào Lý Uyên, đột nhiên rơi nước mắt ôm chặt lấy anh. Tình huống gì thế này? Lý Uyên mộng b·ứ·c. Bình thường không phải cô phải đánh mình một trận sao?
Bất quá Hàn Hiểu Hiểu rất nhanh khôi phục lại, "Hôm nay anh cứ ở lại đây, sáng mai làm kiểm tra." Hàn Hiểu Hiểu lại trở về giọng điệu lạnh lùng. Kiểm tra? Lý Uyên càng thêm bối rối. Đang yên đang lành lại kiểm tra cái gì chứ?
Chưa đợi anh hỏi, Hàn Hiểu Hiểu đã trực tiếp rời khỏi cửa lớn. "Uy, cởi còng tay cho tôi đi, tôi bây giờ không có tiền, muốn chạy cũng không chạy được." Lý Uyên vừa hô xong, bác sĩ trực ban đột nhiên xuất hiện sau lưng anh, vỗ vai anh một cái, "Cậu trai, cố lên nha, tuyệt đối không nên từ bỏ hy vọng." Nói xong, bác sĩ trực ban lắc đầu thở dài. "Ai, còn trẻ như vậy, cho dù là tội phạm thì cũng thật đáng tiếc."
Lý Uyên: *****
Khoảng nửa giờ sau, Hàn Hiểu Hiểu đã thay quần áo khác lại xuất hiện trước mặt Lý Uyên. Hai người cứ vậy ngồi tựa vào nhau suốt cả đêm. Đến khi Lý Uyên mở mắt ra thì Hàn Hiểu Hiểu đã cầm một xấp giấy tờ đứng trước mặt anh. "Đi kiểm tra."
Lý Uyên mơ mơ màng màng bị kéo đi làm đủ các loại kiểm tra toàn thân. Số lượng hạng mục nhiều đến mức Lý Uyên suýt cho rằng mình thật sự mắc bệnh nan y. "Ta là thật sự không có một xu dính túi nào, cô là muốn để ta nợ một đống tiền rồi trả thù ta hả?" Dù bất đắc dĩ phải làm hết kiểm tra cái này đến cái kia, Lý Uyên cũng không thể giao tiếp được với cô nàng. Hàn Hiểu Hiểu thì cứ mặt lạnh như tiền trong toàn bộ quá trình, mãi đến khi kiểm tra xong.
"Bác sĩ, anh nói đi, có phải hắn đã sớm biết tình trạng cơ thể mình hay không, đó là điều tôi muốn biết." Nhìn biểu cảm táo bón khó tả của bác sĩ, mặt Hàn Hiểu Hiểu tái nhợt đi. "Ai, có lẽ hai năm trước còn có hy vọng, nhưng bây giờ, ai, đã vô phương phẫu thuật, nhiều nhất còn ba tháng."
"Phanh!" Hàn Hiểu Hiểu loạng choạng một cái, đầu gối đập vào góc bàn. Hai năm trước, đây chẳng phải là thời điểm bọn họ vừa chia tay sao? Lẽ nào lúc đó anh ta thật sự là vì... Hàn Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy không đứng vững.
"Cái gì? Bọn họ đang nói ai? Ta sao? Còn có ba tháng?" Lý Uyên trừng mắt. Ngọa Tào, sao có thể chứ! Khi còn bé thầy tướng số rõ ràng đã nói anh có thể sống đến 99 tuổi mà! Về điều này anh không hề nghi ngờ a! Xuyên không còn xảy ra, sống đến 99 tuổi thì tính là gì chứ?!
Nghĩ xong, cùng ngày liền nhảy từ lầu tám xuống. Với mệnh cứng như vậy thì anh ta cần gì phải đi thang bộ?
"Bây giờ anh có cảm giác gì không?" Bác sĩ đưa tay đặt lên bụng Lý Uyên ấn mạnh xuống. "Ta cảm thấy anh đang sờ bụng tôi."
"Tế bào ung thư của anh đã di căn lên não rồi, hãy an ủi bạn gái của mình cho tốt vào." Bác sĩ nhìn Hàn Hiểu Hiểu vẻ mặt đau thương gần c·h·ế·t, vỗ vỗ vai Lý Uyên.
Lý Uyên: ? ? ? Lẽ nào không ai an ủi một chút cho ta sao?
"Thật sự không cứu nổi sao? Không thể phẫu thuật thì chúng ta có thể hóa trị, uống thuốc mà, đắt cỡ nào cũng được." Hàn Hiểu Hiểu không từ bỏ ý định. "Không cần thiết đâu, việc anh ta không cảm thấy đau đớn bây giờ đã là kỳ tích rồi, uống thuốc hay hóa trị cũng chỉ sẽ làm giảm chất lượng sống hiếm hoi hiện tại thôi."
"Thống tử, chuyện gì vậy?" Lý Uyên không còn lòng dạ nghe tiếp, vội vàng hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh. "Kí chủ mắc bệnh nan y từ mười năm trước, hệ thống dùng nhiệm vụ kéo dài sinh mệnh mười năm, về sau mỗi khi một bạn gái cũ có hảo cảm đạt đến 95% thì có thể thu được điểm công đức, công đức có thể dùng để đổi tuổi thọ."
Lý Uyên kinh hãi. Trong đầu lại hiện lên từng gương mặt của các bạn gái cũ cầm d·ao c·h·ặ·t mình. Thiện cảm 95 độ? Khốn nạn, hay là bây giờ giết ta luôn đi cho rồi. Chờ khi anh ta từ nhà vệ sinh đi ra thì Hàn Hiểu Hiểu đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Mà chỉ số thiện cảm trên đầu nàng lại là 75! Với lại khi thấy mình trong nháy mắt thì trực tiếp tăng thêm năm điểm nữa. Ta dựa vào, có hi vọng a! Trong chớp nhoáng này, Lý Uyên cảm giác mình sống lại rồi.
"Anh ở đâu, tôi đưa anh về." Đôi mắt đỏ hoe của Hàn Hiểu Hiểu nhìn Lý Uyên. "Ta không có chỗ ở."
"Không có chỗ ở? Vậy tối qua anh định ngủ ở đâu?"
"Sau khi sạp tiền bị lấy mất thì định ngủ dưới gầm cầu." Nghe xong, Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên che miệng quay người đi. "Về nhà với tôi." Hàn Hiểu Hiểu run giọng nói rồi cũng đi ra bên ngoài. Thiện cảm lại tăng lên một điểm.
"Cho nên tôi không cần phải đi đ·ạ·p máy may nữa sao?" Lý Uyên lắc lắc cái còng tay. Hàn Hiểu Hiểu dừng lại, vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại mở còng tay cho Lý Uyên.
Trên đường đi, Lý Uyên thấy mình rõ ràng không làm gì cả mà chỉ số thiện cảm vẫn đang chậm rãi tăng lên thì tâm trạng vô cùng vui vẻ. Và khi chỉ số thiện cảm đạt đến 85 thì hệ thống lại báo hiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận