Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 183: Ngươi có phải hay không đời này quyết định không phải hắn không thể?

"Chương 183: Ngươi có phải đời này quyết định không phải hắn thì không thể?"
"Ngươi thả nàng xuống." Thấy Lý Uyên ôm Trầm Nguyệt Doanh rời đi, Hoàng tử Ngang từ trong lúc kinh hãi hoàn hồn, lập tức đuổi theo.
Tô Tiêu Du ba người liếc nhìn nhau, lại nhìn Hạ Thanh Ninh đang nói chuyện với mấy người cấp cao, cũng đi theo sau.
Hạ Hân Di thì do dự rất lâu tại chỗ, rồi như chim cút nhắm mắt làm ngơ lặng lẽ đi theo sau cùng.
"Tên biến thái nhà ngươi, ngươi muốn làm gì nàng?" Lý Uyên vừa vào cửa phòng nghỉ, Hoàng tử Ngang đã nhanh chóng chạy tới chắn trước mặt Lý Uyên.
"Ta hiểu Trung y, ta có thể giúp nàng." Lý Uyên vừa nói, Hoàng tử Ngang đang xoay người đối diện với Lý Uyên đột nhiên thấy Trần Mặc Mặc, Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng đi theo phía sau.
Thêm cả Hạ Hân Di đang rũ đầu đi phía sau, năm đại mỹ nữ đứng chung một chỗ tạo nên sự rung động thị giác, khiến Hoàng tử Ngang sửng sốt.
Lý Uyên bỏ qua Hoàng tử Ngang, đặt Trầm Nguyệt Doanh lên ghế sa lông, lúc này nàng đã gần như nửa hôn mê.
"Mặc Mặc đưa kim cho ta." Lý Uyên liếc Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc nhanh chóng lấy một cái túi vải nhỏ trong ba lô đưa cho Lý Uyên.
Lý Uyên nhận túi vải, trong lòng không khỏi cảm thán, cái hệ thống khốn kiếp này cho mình tinh thông Trung y, đúng là quá thiết thực.
Lý Uyên nhìn Trầm Nguyệt Doanh đang lửa công tâm, thêm quá độ mệt mỏi, lại đủ loại bệnh ngầm tích tụ bùng phát, thân thể ở trạng thái cực độ suy nhược. Đến cả Lý Uyên cũng phải lắc đầu... Nếu không nhờ hệ thống cho kỹ năng, có lẽ Trầm Nguyệt Doanh cả đời này khó mà thoát khỏi những cơn đau dạ dày kịch liệt, ho ra máu cùng hàng loạt bệnh tật khác.
Coi như đây cũng là một chút bù đắp cho sự áy náy với các bạn gái cũ, giảm bớt chút tội nghiệt mà mình gây ra...
Nghĩ đến đây, Lý Uyên bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Cái hệ thống khốn kiếp này bắt mình đi tìm bạn gái cũ, giành lại độ thiện cảm, rồi lại hào phóng cho kỹ năng như vậy, chẳng phải là muốn mình đi cứu vớt họ sao?
"Ngươi đừng động vào nàng!" Lúc Lý Uyên chuẩn bị châm cứu thì Hoàng tử Ngang lại lao đến, hai tay lôi kéo cánh tay Lý Uyên, muốn kéo hắn ra khỏi Trầm Nguyệt Doanh. Nhưng Lý Uyên có sức mạnh hơn người bình thường, Hoàng tử Ngang căn bản không thể nhúc nhích được hắn.
"Cảnh sát và xe cứu thương sắp đến rồi, ngươi đừng động vào nàng, đừng hòng chiếm tiện nghi!" Thấy không kéo được Lý Uyên, Hoàng tử Ngang đành đứng chắn trước mặt, không cho Lý Uyên động vào Trầm Nguyệt Doanh.
Lý Uyên thấy người này có lẽ là bạn trai chính thức của Trầm Nguyệt Doanh nên không muốn động tay, đang định giải thích cho hắn nghe thì Trầm Nguyệt Doanh dường như đã nửa mê man, không biết lấy sức đâu, bỗng đưa tay kéo áo Hoàng tử Ngang.
"Doanh Doanh, anh ở đây." Hoàng tử Ngang tưởng Trầm Nguyệt Doanh gọi mình nên quay người lại, mặt đầy dịu dàng và đau lòng nhìn Trầm Nguyệt Doanh. Nhưng tay Trầm Nguyệt Doanh mềm nhũn kéo góc áo Hoàng tử Ngang, kéo hắn qua một bên.
Bộ dạng như muốn dùng hết sức để kéo Hoàng tử Ngang ra xa mình.
"Doanh Doanh, em sao vậy?" Hoàng tử Ngang nhìn vẻ mặt của Trầm Nguyệt Doanh, đầu óc choáng váng... Hắn vừa muốn cúi xuống nghe cô nói gì thì từ miệng Trầm Nguyệt Doanh yếu ớt lại thốt ra ba chữ: "Ngươi đi ra."
Hoàng tử Ngang lập tức sững sờ...
"Ngươi... đi ra..." Như sợ hắn nghe không rõ, tay Trầm Nguyệt Doanh nắm góc áo hắn lại nặng thêm, khóe miệng còn chảy ra chút máu tươi.
Lý Uyên thấy thế không quản nhiều nữa, trực tiếp đẩy Hoàng tử Ngang đang kinh hãi ra. Lấy kim châm cứu ra bắt đầu châm cho Trầm Nguyệt Doanh. Ít nhất cũng phải tạm thời cầm máu dạ dày của cô trước.
Mấy nhân viên bảo an chạy tới, sợ công ty xảy ra chuyện, cũng định lên ngăn Lý Uyên lại, nhưng bị thư ký riêng của Hạ Thanh Ninh chặn lại.
Lý Uyên không còn trở ngại, vừa châm cứu cho Trầm Nguyệt Doanh, xung quanh đã gần như kín người.
Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng nhìn Lý Uyên thực hiện thủ pháp châm cứu điêu luyện, chuyên nghiệp đến kinh ngạc, trong lòng không khỏi suy đoán, mấy năm qua gã này rốt cuộc đã đi đâu? Lúc trước sáng tác ca khúc, giờ lại còn cả châm cứu Trung y, Lý Uyên giờ đối với các nàng chẳng khác gì một người xa lạ... Nhưng nhìn Lý Uyên đang chăm chú trị bệnh cứu người, mắt của đám phụ nữ này lại ánh lên một thứ cảm xúc khó tả, không nói thành lời.
Hạ Thanh Ninh dù cũng nhiều năm rồi mới gặp lại Lý Uyên, nhưng cô biết khả năng châm cứu của anh từ lúc xem chương trình, nên mới sai thư ký chặn bảo an.
"Chị, cô ấy không sao chứ?" Hạ Hân Di đứng cạnh Hạ Thanh Ninh, mặt đầy lo lắng kéo tay cô. Hai người dựa vào tường, khí chất của Hạ Thanh Ninh khiến không ai dám đến gần ngoài Hạ Hân Di.
"Cô ta có sao hay không không liên quan gì tới ngươi, chị vừa xem camera rồi, là chính cô ta chạy xuống lầu ngã chứ không phải tự tử." Hạ Thanh Ninh liếc Hạ Hân Di, ánh mắt lại rơi vào Lý Uyên. "Ngươi thật là không giống ta và cha mẹ chút nào, sao lại có người tự cao tự đại như ngươi vậy chứ?" Hạ Thanh Ninh vừa nói vừa tỏ vẻ thất vọng nhìn Hạ Hân Di.
"Chị, em sai rồi, em cứ nghĩ mấy thực tập sinh tốt nghiệp đại học loại giỏi này, dù không ở Hạ thị, cũng sẽ dễ dàng tìm được việc tốt ở công ty khác..." Hạ Hân Di liếc Trầm Nguyệt Doanh đang nằm trên ghế, mặt đầy hối lỗi: "Em thật không ngờ, chỉ vì mất một suất thực tập mà cô ấy lại ra nông nỗi này, nếu biết vậy thì em đã nhường cô ấy và Lý..." Hạ Hân Di vừa nói vừa chợt nhận ra mình lỡ lời, kín đáo liếc nhìn Hạ Thanh Ninh, rồi lập tức ngậm miệng.
Nhưng ý định trốn tránh của Hạ Hân Di sao qua mắt được Hạ Thanh Ninh... Hạ Thanh Ninh càng nghe cô nói càng tức giận. Vốn cô muốn nói, việc sa thải người khác nên kín đáo hơn... Cho người ta đi mà không để lại dấu vết... Sao lại chạy thẳng đến trước mặt người ta mà sa thải chứ... Hơn nữa, cô ta còn là tình địch của mình, càng phải cẩn trọng trong hành động mới phải... Nhưng Hạ Thanh Ninh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng tự trách của Hạ Hân Di, cuối cùng vẫn không nỡ dùng sự thâm hiểm mình luyện được trong thương chiến để làm tổn thương sự thuần khiết trong lòng cô. Dù sao thì cũng do Hạ Thanh Ninh và cha mẹ nâng niu bảo bọc cô mà lớn lên, không bao giờ để cô thấy được sự hiểm ác trong nhân tâm hay sự ấm lạnh của tình người.
"Hân Di, đời này có phải em đã quyết định hắn rồi không, không đổi ý chứ?" Ánh mắt Hạ Thanh Ninh lần lượt lướt qua Trần Mặc Mặc, Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng, rồi cuối cùng dừng lại trên người Trầm Nguyệt Doanh. Cuối cùng cô đột nhiên quay lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Hân Di.
Bạn cần đăng nhập để bình luận