Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 241: Ngươi kêu Tần Diêm Vương tới dùng cơm? !

Chương 241: Ngươi kêu Tần Diêm Vương tới dùng cơm? !Lý Uyên cầm lấy điện thoại lúng túng liếc nhìn Trần Khinh Tuyết cùng Lưu Tử Diệp. Lại cực kỳ chột dạ nhìn một chút Hạ Hân Di đang một mặt không phục hướng phía phòng bếp đi đến. "Nói ta vụng về, cọp cái đừng cho là ta không biết ngươi mới là người nấu cơm khó ăn nhất trong số nhiều người như vậy!" Lưu Tử Diệp chú ý tới biểu tình có chút cứng ngắc của Lý Uyên... Trước khi nàng lại gần, Lý Uyên nhanh chóng nhấn nút trả lời. "Alo." "Ngươi ở đâu?" Dừng chừng hai giây, giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh Ninh mới truyền đến từ điện thoại. "Ta ở nhà, ngươi có chuyện gì sao?" Lý Uyên sửng sốt một chút đáp. "Hiện tại đến đón ta." Giọng của Hạ Thanh Ninh đột nhiên càng thêm lạnh như băng một chút. "Đón ngươi?" Cảm giác được Hạ Thanh Ninh có ý lạnh không hiểu thấu, Lý Uyên nhíu nhíu mày. "Ta lập tức liền tan làm, hạn ngươi trong vòng 20 phút đến công ty, đừng quên ngươi bây giờ là tài xế riêng của ta." Giọng nói lạnh lùng của Hạ Thanh Ninh, khiến Lý Uyên có chút không thoải mái... "Cái kia, có thể bắt đầu từ ngày mai sao? Ta hiện tại có việc tạm thời đi không được." Lý Uyên nghe tiếng nói chuyện líu ríu của các nàng trong phòng bếp truyền ra, còn có âm thanh cãi nhau, có chút bất đắc dĩ. Sao có chuyện ngày đầu tiên vừa ký hợp đồng đã đi làm ngay được chứ... "Cho nên ngày đầu tiên đi làm ngươi liền muốn bỏ bê công việc sao?" Hạ Thanh Ninh nghe Lý Uyên cự tuyệt, giọng lập tức cao lên mấy phần... "Ta hiện tại thật có chuyện, bằng không ngươi cứ trừ tiền lương của ta là được..." Lý Uyên vẫn là cự tuyệt. Lúc này điện thoại bên kia im lặng mấy giây, mới truyền đến âm thanh. "Chân ta bị thương, không lái xe được, tự ngươi liệu mà làm." Hạ Thanh Ninh bỏ lại một câu nói kia, liền trực tiếp cúp điện thoại... Lý Uyên nghe âm thanh bận truyền đến... Trực tiếp rối loạn... "Thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?" Trần Khinh Tuyết cùng Lưu Tử Diệp thấy Lý Uyên lộ ra vẻ mặt cười khổ, lập tức tiến lên lo lắng hỏi. "Không có việc gì..." Lý Uyên hướng hai người cười cười, sau đó nghe thấy trong phòng bếp tiếng cãi nhau của Hạ Hân Di cùng Hàn Hiểu Hiểu, lập tức bó tay hết cách... "Các ngươi giúp ta chiếu cố tốt phụ mẫu Nguyệt Doanh, ta hiện tại phải ra ngoài một chuyến." Lý Uyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Khinh Tuyết cùng Lưu Tử Diệp, nhịn không được đưa tay phân biệt nhéo nhéo... Sau đó quay người hướng phòng bếp đi đến. Hạ Thanh Ninh giờ phút này tại văn phòng của mình, trên mặt lạnh lùng lộ ra vẻ trống vắng và cô tịch. Trước kia hắn đều gọi mình "nắm nắm"... Mà bây giờ, vậy mà vô ý thức gọi mình "Cho ăn"? "Ta đột nhiên có chút việc muốn rời khỏi một hồi, các ngươi đừng cãi nhau, càng đừng đánh nhau, giúp ta chiếu cố tốt Nguyệt Doanh..." Ánh mắt Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu cùng Hạ Hân Di đang nhìn nhau thấy ngứa mắt. "Ngươi đi đâu?" Hàn Hiểu Hiểu cùng Hạ Hân Di cơ hồ là cùng một thời gian ngẩng đầu nhìn về phía Lý Uyên mở miệng. Tiếp đó lại mang theo mùi thuốc súng nồng đậm nhìn nhau liếc mắt... Hai người minh thương ám tiễn, khiến Trầm Nguyệt Doanh vốn đã bất an lại càng thêm sợ hãi... "Ta... Ta đi đón tỷ tỷ các ngươi... Hạ Thanh Ninh." Lý Uyên kiên trì nói. Loại sự tình này không cần thiết nói dối... Với lại nói dối càng có cảm giác "giấu đầu lòi đuôi"... Vạn nhất ngày nào lời nói dối bị đâm thủng, tỷ lệ quan hệ giữa hắn cùng Hạ Thanh Ninh bại lộ ngược lại càng lớn... "Đón tỷ tỷ của ta?" Hạ Hân Di nghe xong lập tức ngây người. Hàn Hiểu Hiểu cũng trong nháy mắt ngẩn người tại chỗ, một đôi mắt sắc bén lập tức nhìn về phía Hạ Hân Di, lại nhìn một chút Lý Uyên. Lý Uyên bị nhìn mà trong lòng một trận chột dạ không thôi, nhưng trên mặt vẫn duy trì trấn định mỗi một giây... Phàm là biểu tình lại có một tia hoảng loạn cùng không thích hợp, chỉ sợ đều chạy không khỏi Hàn Hiểu Hiểu - một cảnh sát hình sự ưu tú này... "Đúng, ta không phải đã nhập chức tập đoàn Hạ thị của các ngươi, đã là nhân viên của các ngươi... Hiện tại làm tài xế cho tỷ tỷ ngươi..." Lý Uyên ra vẻ thoải mái mà nhún vai. Vốn định đánh trống lảng... Có thể Hàn Hiểu Hiểu nghe xong lông mày lập tức nhăn sâu hơn... "Tỷ tỷ hôm nay sao sớm tan làm như vậy, bình thường nàng đều phải làm việc ở công ty đến khuya mà... "Hạ Hân Di cũng lập tức một mặt mơ hồ lầm bầm một câu... Cau mày một bộ dáng đang suy nghĩ... Lý Uyên nghe xong trái tim trong nháy mắt một trận đột nhiên nảy lên. "Cái kia, Tô Tiêu Du chẳng phải bị tỷ tỷ ngươi nhận vào công ty sao, có khả năng tỷ ngươi hiện tại áp lực công việc đã giảm bớt không ít, cho nên có thể tan làm bình thường..." Lý Uyên cái khó ló cái khôn, lập tức nghĩ ra biện pháp dời đi ánh mắt của Hạ Hân Di... Quả nhiên, Hạ Hân Di đầu nhỏ ngơ ngác vừa nghe thấy ba chữ Tô Tiêu Du, hai má mắt trần có thể thấy địa khí đến phồng lên... "A, vậy ngươi trên đường chú ý an toàn a, đưa tỷ tỷ đến nhà liền mau trở về ăn cơm." Hạ Hân Di nói xong một mặt ngây thơ giơ lên con hàu sống đang xử lý trên tay cho Lý Uyên. Lý Uyên mặt mày co quắp một trận... Bất quá may mắn là, cuối cùng cũng đem Hạ Hân Di còn có chút mơ hồ tạm thời cho qua loa. "Ta đi đây." Lý Uyên nói xong quay người rời đi, trong sát na đó, ánh mắt chợt liếc thấy đôi mắt của Hàn Hiểu Hiểu. Ánh mắt thâm ý khó dò đó, lông mày đang nhăn lại tự hỏi điều gì khiến trong lòng Lý Uyên lập tức hồi hộp. Nhưng lúc này hắn cũng không thể quan tâm có phải mình bị Hàn Hiểu Hiểu phát hiện ra gì hay không, chỉ có thể kiên trì quay người rời đi... "Hiểu Hiểu tỷ, Cục thành phố của các chị lúc này có phải tan tầm rồi không?" Lý Uyên quay người đi sau một giây, Trần Mặc Mặc đột nhiên nhìn Hàn Hiểu Hiểu hỏi. Hàn Hiểu Hiểu bị đánh gãy suy nghĩ nghe xong thì mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra. "Đúng vậy, đã quá giờ năm phút rồi." Hàn Hiểu Hiểu liếc đồng hồ trả lời. Lý Uyên cõng mấy người thở phào nhẹ nhõm... Thời khắc mấu chốt còn phải là tiểu thiên sứ nhà hắn ra mặt... Nếu như bị Hàn Hiểu Hiểu suy nghĩ ra quan hệ giữa hắn cùng Hạ Thanh Ninh... Thì đây chính là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết cái mác cặn bã này. "A, vậy Diễm tỷ tỷ có phải cũng nên tan làm rồi chưa?" Trần Mặc Mặc nghe xong lập tức mang theo nụ cười nhìn Hàn Hiểu Hiểu. "Tần Mặc Diễm?" Hàn Hiểu Hiểu nghe xong, nhìn ánh mắt của Trần Mặc Mặc lập tức cảnh giác... Sắc mặt cũng thay đổi biến đổi. "Ngươi hỏi cô ta làm gì?" "Ta gọi Diễm tỷ tỷ đến ăn hải sản bữa tiệc lớn nha." Trần Mặc Mặc vừa nói, lập tức chỉ ngón tay xung quanh hải sản... Hoạt bát hướng Hàn Hiểu Hiểu lè lưỡi. Sau đó đột nhiên cảm thấy vị trí hiện tại của mình cách Hàn Hiểu Hiểu quá gần... Có vẻ không an toàn lắm... Dời sang bên cạnh hai bước... Cách xa Hàn Hiểu Hiểu một chút... "Cái gì? ! Ngươi kêu Tần Mặc Diễm đến dùng cơm? ! !" Hàn Hiểu Hiểu cơ hồ gầm thét lên với Trần Mặc Mặc một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận