Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 514: Nhân tâm phức tạp

Chương 514: Lòng người phức tạp
Triệu phó chủ nhiệm nghe xong ca từ sáo rỗng kia, cũng chẳng kịp lo người này có phải đang khoác lác hay không, vội vàng lôi kéo tay Lý Uyên cầu cứu. . . .
Lý Uyên nhìn Triệu phó chủ nhiệm, hơi suy nghĩ một chút, theo tình huống bên ngoài kia, khẳng định không thích hợp hát những ca khúc như «Tinh thần đại hải» dễ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Có một ca khúc rất thích hợp để mọi người quyết tâm, chỉ là muốn dạy cho Trần Mặc Mặc ngay tại chỗ có chút khó khăn. . . .
"Nếu không anh cứ hát đi, chúng em đứng bên cạnh cổ vũ cho anh. . . ."
Sau khi đem nỗi lo lắng của mình nói với Trần Mặc Mặc mấy người, Trần Mặc Mặc lập tức trả lời.
Lý Uyên sửng sốt một chút, dường như cũng không có biện pháp nào tốt hơn. . . .
"Ca khúc em đến hát, các nàng bốn người đứng ở bên cạnh là được chứ?"
Lý Uyên nhìn Triệu phó chủ nhiệm hỏi.
Triệu phó chủ nhiệm vốn đã như kiến bò trên chảo nóng, còn đâu thời gian so đo nhiều như vậy, trực tiếp đồng ý.
"Vậy thì chỉ có thể như vậy."
Lý Uyên nhìn Trần Mặc Mặc gật đầu.
Để phòng ngừa bị một số người nhận ra, đến khi tập đoàn Hạ thị tuyên truyền, sẽ làm mờ mặt mình là được. . . .
"Vậy cứ làm như vậy, các ngươi chuẩn bị một chút, ta đi nói với hiệu trưởng."
Triệu phó chủ nhiệm mặt mày hớn hở chạy đi báo cho người chủ trì.
Lý Uyên tiện tay cầm một cây đàn guitar, liền trực tiếp đi theo Triệu phó chủ nhiệm lên sân khấu.
Trần Mặc Mặc và bốn cô gái thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Khi Lý Uyên lên đến sân khấu thì vừa vặn chạm mặt hiệu trưởng đang quay trở lại. Hai người càng lúc càng gần, Lý Uyên vừa muốn chào hỏi thì hiệu trưởng đột nhiên đưa tay vỗ vai Lý Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ hân thưởng không chút giả tạo. . . .
Lúc này Lý Uyên đột nhiên phát hiện, vị hiệu trưởng này có lẽ cũng không phải là không khống chế nổi cảm xúc sôi trào ở hiện trường. . . Mà là không muốn khống chế sớm như vậy. . . .
Nhưng đã lên đài rồi, cũng không thể bây giờ lại đi xuống được. . . .
Khi nhìn thấy Lý Uyên cầm cây đàn guitar lên sân khấu, nhóm sinh viên tốt nghiệp trên khán đài trong nháy mắt đều có chút mờ mịt. Không ít người trong thoáng chốc nhận ra Lý Uyên chính là nam chính trong mấy video ngắn đang lan truyền rất mạnh trong trường hôm qua, thì càng thêm hoang mang. . . .
Đương nhiên, vẫn có nhiều người không ngừng hô hoán tên Trần Mặc Mặc và ba người còn lại.
Khi Lý Uyên đi đến phía trước sân khấu thì, Trần Mặc Mặc cũng đã chạy chậm đến bên cạnh hắn, dùng đôi tay nâng micro đưa tới gần miệng Lý Uyên. Người bên ngoài thấy một màn này, lập tức im bặt. . . .
Trần Mặc Mặc đang làm giá micro bằng người cho hắn sao? !
Không ít người trực tiếp kinh ngạc đến rớt cằm. . . .
Lý Uyên liếc nhìn Trần Mặc Mặc, cũng không nói nhảm, dù sao hắn chỉ phụ trách đến hát, nhiều một câu cũng chẳng muốn nói. . . .
Không cần thử âm thanh, trực tiếp cất lên đoạn nhạc dạo bài «Một đường sơn trình» của Mao Bất Dịch.
"Phiến đá xanh lưu lại mộng của ai a, một trận mưa thu lại rơi một đóa hoa"
Đoạn nhạc dạo ngắn ngủi kết thúc, Lý Uyên vừa cất tiếng liền khiến những người xung quanh cùng người trên khán đài cảm nhận được một khí tràng không tầm thường. Thính phòng mặc dù vẫn còn hơi ồn ào, nhưng đã tốt hơn so với vừa rồi không ít.
"Giống như đêm qua bầu trời đột phá bóng dáng Viễn Sơn, nhớ tới thật lâu trước kia chúng ta đều quên nói." "Một Diệp khúc chiết qua đi lại một đường long đong, đi không ra, nhìn không ra"
Những ca từ tựa như một người bình thường đã trải qua vô số gian nan vất vả, cuối cùng thấu hiểu hồng trần đang bình tĩnh kể lại câu chuyện của mình.
Tựa như một liều thuốc an thần, khiến cảm xúc hưng phấn như ngọn lửa dữ xung quanh dần dần chậm rãi dịu xuống.
Khi Lý Uyên chậm rãi hát đến một nửa, trong sân đã gần như không nghe thấy một tiếng ồn ào, tất cả ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt lạ lẫm nhưng thật ra lại quen thuộc đầy soái khí của Lý Uyên. Đây quả thật là một tác phẩm xuất sắc có thể nâng cao ngọn cờ của làng âm nhạc Hoa ngữ! Hơn nữa không ít người đã đoán được hai bài hát trước đó của bốn cô gái Trần Mặc Mặc có lẽ cũng do người này viết, cho nên vào thời khắc mấu chốt này hắn mới bị lôi ra cứu nguy!
"Róc rách nước chảy cuối cùng xuyên qua dãy núi từng tòa, giống như nhiều năm sau đó ngươi vẫn như cũ, chấp nhất." "Mây trắng phải chăng cũng đã nghe ngươi kể lể, cười ngươi, cười ta"
Chỉ một bài hát thôi, xung quanh đã hoàn toàn im lặng. . . Thậm chí nếu không phải lãnh đạo nhà trường cầm đầu. . . Đều không có ai vỗ tay. . . .
"Mời mọi người, cố gắng một chút, sau khi cố gắng rồi, lại tiếp nhận sự tầm thường của mình."
Lý Uyên nhìn từng khuôn mặt học sinh đang đột nhiên trở nên có chút hoang mang trước mắt, đột nhiên biểu lộ cảm xúc, nhiều lời một câu. . . . Sau đó vốn định kêu gọi Trần Mặc Mặc trực tiếp đi, Lý Uyên quay đầu lại nhìn, Trần Mặc Mặc đang kinh ngạc nhìn mình, khóe mắt không hiểu đều đã đỏ hoe. . .
"Nha đầu ngốc, làm sao vậy. . ."
Lý Uyên cũng không quản có nhiều người đang nhìn như vậy, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt Trần Mặc Mặc. . . .
"Em đột nhiên nhớ đến lúc anh vừa biết mình mắc bệnh nan y. . . Chắc sẽ rất khó chịu. . . ."
Trần Mặc Mặc nhìn mặt Lý Uyên, đồng dạng đã từng trải qua tuyệt vọng, cô rất vững tin chỉ có người thật sự trải qua thống khổ mới có thể viết ra ca từ như vậy. . . .
Lý Uyên nghe xong, lập tức có chút xấu hổ. . . .
Sao nha đầu này cứ không nghe lời thế nhỉ. . . Đã nói với cô ấy bệnh của mình chỉ là nhất thời, không có gì rồi mà. . . .
Chỉ là trong đám người có một ánh mắt không quá bình thường. . . Nhìn về phía trên sân khấu càng thêm hừng hực.
"Xuống đài trước đã."
Lý Uyên kéo tay Trần Mặc Mặc, trực tiếp đi về phía dưới đài.
Lâm Tư Vi và Khương Khinh Ca hai người đang đợi bên cạnh sân khấu cũng có ánh mắt khác lạ khi nhìn Lý Uyên. . . .
Từng đám sinh viên tốt nghiệp có chút choáng váng, nhìn Lý Uyên và Trần Mặc Mặc tay trong tay đi xuống đài, trong đầu vẫn không ngừng vang vọng giai điệu của ca khúc "Một đường sơn trình" kia. Cùng câu nói cuối cùng trước khi Lý Uyên rút lui khiến người ta đột nhiên cảm thấy như có chút hiểu rõ ra điều gì đó.
Với tư cách sinh viên và có nhiều fan nhất, quốc dân bạn gái Trần Mặc Mặc, tại hiện trường đương nhiên cũng có không ít fan nam của cô nàng. Giờ phút này bọn họ còn không kịp phản ứng, thì ra người này chính là bạn trai mà Trần Mặc Mặc đã công khai trên mạng xã hội.
Tính bao dung của sinh viên mạnh mẽ hơn một chút, lúc đầu Trần Mặc Mặc tuyên bố chính thức, đa số sinh viên chỉ lặng lẽ, rất ít ai chú ý đến Trần Mặc Mặc. . . Cũng không lập tức trở thành anti-fan. . . . Trực tiếp hủy theo dõi đã là một phương thức rất ôn hòa. . . .
Dù sao hình tượng của Trần Mặc Mặc là quốc dân bạn gái, hình tượng này liền định sẵn việc cô ấy không thể yêu đương, càng không thể lớn tiếng tuyên bố chính thức như vậy. . . Sẽ khiến người ta có một loại cảm giác bị phản bội. . . . Nếu không thì công ty cũ của Trần Mặc Mặc sao lại nỡ đem cây rụng tiền Trần Mặc Mặc trực tiếp phong sát. . . .
"Tôi đã biết, người như Trần Mặc Mặc chọn người không chỉ nhìn vẻ ngoài. . . ."
"Nếu như cả ba bài hát kia đều là do người này viết ra. . . Thì tài hoa của anh ta đáng để nữ thần của tôi công khai yêu đương. . . ."
Thật thần kỳ là sự xuất hiện của Lý Uyên vậy mà không gây ra sự phẫn nộ của fan Trần Mặc Mặc, ngược lại trực tiếp giúp Trần Mặc Mặc vãn hồi không ít lòng người. . . .
Lòng người quả thật là một thứ phức tạp. . . .
Tựa như trên khán đài, một người phụ nữ đội mũ nào đó, giờ phút này tâm càng thêm phức tạp. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận