Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 28: Ta chỉ muốn nằm thẳng, là bọn hắn đem điểm tích lũy đưa tới cửa

Chương 28: Ta chỉ muốn nằm thẳng, là bọn họ đem điểm tích lũy đưa tới cửa
Phòng phát sóng trực tiếp mọi người đều cười bò lăn ra đất.
Mới vừa rồi tự tin bao nhiêu, hiện tại bàng hoàng bấy nhiêu.
La Khiêm bắt đầu hoài nghi nửa đời trước của mình.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Trong giang hồ sao chưa từng nghe danh hiệu của ngươi?!"
La Khiêm chỉ vào Lý Uyên, cảm xúc đột nhiên có chút mất kiểm soát.
Lý Uyên tiến lên vỗ vai La Khiêm.
"Vừa vào giang hồ năm tháng giục, thiên hạ phong vân xuất chúng ta, cố lên nhé thanh niên, trở về hảo hảo rèn luyện, giang hồ là của những người trẻ tuổi các ngươi."
"Nhưng hai ta không chênh lệch nhiều."
"Nghe đạo có trước sau, nghề nghiệp có chuyên môn, tuổi tác chỉ là con số thôi, đi thôi về đi."
Nhìn La Khiêm mặt mày mờ mịt rời đi.
Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra.
Gã này bị đả kích quá lớn, lỡ mà phát bệnh thần kinh thì nguy hiểm.
"Ngàn tỷ, lại đi mua chút đồ ăn."
Lý Uyên từ trong túi lấy toàn bộ tiền đưa cho Trần Thiên Tỷ.
Sau đó trả lại túi cho Trần Mặc Mặc.
Bất quá Trần Mặc Mặc lại không nhận.
"Sao thế? Còn thiếu gì sao?"
Lý Uyên cầm lấy túi mở ra.
Trần Mặc Mặc lại đem hết đồ trang sức trên người bỏ vào túi.
"Không phải các ngươi lũ móc túi muốn kiếm thêm điểm tích lũy sao? Đều cho ngươi."
Trần Mặc Mặc vừa nói vừa liếc nhìn thời gian.
Lý Uyên vẫn là trả lại túi.
"Ta dù sao có tiền cầm là được, điểm tích lũy cuối bảng cũng không sao, mấy người minh tinh khách mời các ngươi cũng cần điểm tích lũy, mấy người bị xếp cuối còn phải chịu phạt."
"Ngươi không muốn tham gia vòng tổng nghệ trực tiếp phía sau sao? Chỉ có người móc túi có điểm tích lũy cao nhất mới được trực tiếp tham gia."
Trên mặt Trần Mặc Mặc lộ vẻ kỳ quái.
"Không tham gia, ta phải đi kiếm tiền, còn phải trả tiền thuê phòng."
Lý Uyên khoát tay.
"Ngươi tham gia tiết mục chính là vì tiền sao?"
Trần Mặc Mặc càng thêm kỳ quái.
"Chẳng lẽ không phải sao, ta hiện tại trong túi chỉ có 5 đồng."
"Thế nhưng, vòng tổng nghệ đó là chương trình có phí xuất hiện cao nhất cả nước đó."
Trần Mặc Mặc trầm mặc một hồi nói ra.
Lý Uyên nghe xong lập tức tỉnh táo.
"Cho bao nhiêu phí xuất hiện?"
"Tùy độ khó, ghi hình cũng từ 100 vạn đến 500 vạn không cố định."
"Vậy thì, ngàn tỷ, vậy thì cái kia à, ta thấy mấy người các ngươi cũng không cần nhiều điểm tích lũy thế." . . .
Hai tiếng sau.
Tiết mục chính thức kết thúc.
Khách mời theo ước định đến quảng trường ngoài ga.
Ngoại trừ bốn người tổ nằm thẳng và Trần Mặc Mặc ra.
Gần như tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời.
Không ít khách mời ôm bụng kêu ùng ục hầu như là bò ra tới.
Thấy vậy Lý Uyên không khỏi cảm thán lần nữa.
Nghệ sĩ thế giới này thật không dễ dàng à.
Cuối cùng tiết mục tổng nghệ đã không còn là một chương trình rất thân thiện, có yêu thương nữa. . .
"Sao tinh thần các ngươi tốt vậy?"
Mặt mày mệt mỏi khách mời nhìn thấy bốn người tổ nằm thẳng và Trần Mặc Mặc mặt mày hớn hở.
Đều có chút khó tin.
"Bởi vì chúng ta có một đại ca nằm thẳng rất giỏi. . ."
Trần Thiên Tỷ cười đắc ý.
"Chúng tôi vừa mệt vừa đói, đạo diễn nhanh kết thúc đi, tôi muốn về nhà ăn cơm."
Xung quanh một mảnh rên rỉ.
Tổng đạo diễn Trương Nghệ liếc nhìn mấy túi lớn nhỏ trên người Lý Uyên mặt co quắp một trận.
Vương Ngọc Kiệt và La Khiêm vất vả cả ngày thành quả đều bị Lý Uyên hái sạch.
Trương Nghệ cũng không dài dòng.
Kiểm kê đạo cụ trên người mọi người xong xuôi, trực tiếp công bố kết quả.
Lý Uyên không cần tranh cãi vẫn là người có điểm tích lũy cao nhất.
Lý Uyên liếc nhìn bảng điểm tích lũy.
Vương Ngọc Kiệt là người có điểm tích lũy thấp nhất trong tất cả mọi người, bao gồm cả minh tinh khách mời, là 0 điểm.
La Khiêm tốt hơn chút, còn vào được hai mươi hạng đầu.
Thằng nhãi này cũng khôn, đoán chừng còn giấu mấy món đạo cụ.
Nhìn thấy điểm tích lũy của Lý Uyên dẫn trước.
Đa số mọi người đều ngơ ngác.
"Tôi hình như chưa từng gặp hắn, điểm tích lũy đạo cụ của tôi đều bị La Khiêm lấy mất, nhưng điểm tích lũy của hắn sao lại có nhiêu đó."
"Tôi cũng chưa từng gặp hắn." . . . .
Phần lớn minh tinh khách mời đều nói mình căn bản chưa từng gặp người tên Lý Uyên.
Sao Lý Uyên lại tự nhiên đứng nhất được?
Chẳng lẽ có gian lận sao?
Không thể nào.
Chương trình đã bao năm rồi chưa từng có vụ dàn xếp nào cả.
Trừ phi tổ chương trình không muốn làm trong ngành này nữa.
"La huynh, ta nhớ điểm tích lũy của các ngươi không chỉ có nhiêu đây."
"Vương huynh, hai ta từng giao đấu qua, sao điểm tích lũy của ngươi lại là 0? Hai người các ngươi là bị Lý Uyên cướp sạch sao, sao không nói với đạo diễn?"
Người móc túi duy nhất không rõ tình hình là Trần Yến Phong kinh ngạc không thôi nhìn qua nhìn lại giữa ba người.
Vương Ngọc Kiệt và La Khiêm hai người nghe xung quanh xì xào bàn tán, mặt nóng bừng.
Chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi tổn thương nghiêm trọng đến sự nghiệp của bọn họ này.
May mà đạo diễn tuyên bố xong thứ tự thì cũng kết thúc luôn.
Hai người như ngồi trên đống lửa xe của tổ chương trình cũng không ngồi.
Quay đầu bỏ đi luôn.
Khiến cho Trần Yến Phong vốn muốn giao lưu học hỏi kinh nghiệm hoàn toàn không hiểu gì.
"Haiz, chỉ có thể xem lại phát lại trực tiếp để học hỏi chút thủ pháp của hai người họ thôi."
"Lý Uyên, ngươi ở đâu?"
Lý Uyên cùng Trần Thiên Tỷ mấy người lưu phương thức liên lạc với nhau xong.
Trần Mặc Mặc lôi kéo Lý Uyên đi thẳng ra bãi đỗ xe.
"Tôi tự lái xe, đi nhà ngươi nhận cửa."
"Ta hiện tại ở chung với người khác, chỉ sợ không hay đâu?"
Lý Uyên đột nhiên nghĩ tới Hàn Hiểu Hiểu.
Lại nghĩ đến cảnh hai người họ chạm mặt nhau liền run cả người.
"Ngươi thuê chung với người khác sao? Không sao, tôi mua chút đồ cho bạn cùng phòng của ngươi, tôi chỉ đi nhận cửa thôi, sẽ không làm phiền người khác."
Trần Mặc Mặc nắm chặt cánh tay Lý Uyên.
Bộ dáng đó sợ hắn lại như trước đây biến mất.
Trán Lý Uyên đã đổ mồ hôi lạnh.
Quay đầu nhìn Thang Gia Minh ba người bằng ánh mắt cầu cứu.
Đổi lại chỉ là mấy người kia vẻ mặt thành thật chân thành chúc phúc cho anh.
"Thật hâm mộ Uyên ca quá."
Thang Gia Minh nhìn vẻ thân mật của Trần Mặc Mặc đang kéo Lý Uyên liền cảm thán.
Trần Thiên Tỷ cũng rất tán đồng gật gật đầu.
"Nghe nói cảnh hoa của Cục thành phố đặc biệt xinh đẹp, không thua gì Trần Mặc Mặc, hơn nữa lại còn độc thân, đợi chuyển đến Cục thành phố tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cảnh hoa, hắc hắc."
"Mingo cố lên, đến lúc đó dẫn người yêu cảnh hoa đến cho bọn ta xem."
Trần Thiên Tỷ đưa nửa nắm đấm về phía cậu làm động tác cố lên.
Chỉ có Tấm Na Anh như nhìn ra được biểu lộ không thoải mái của Lý Uyên.
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trần Mặc Mặc kéo Lý Uyên đi vào gara đỗ xe dưới đất, đến bên cạnh con giáp xác màu đỏ.
Lý Uyên cắn răng một cái, dù sao cũng là người yêu cũ.
Mà khi đó mình lại không giấu chuyện mình đạp mấy thuyền.
Mình không hổ thẹn với lương tâm!
Sợ cái gì chứ?
"Ngươi đã nhất quyết muốn đi, vậy thì đi thôi."
Lý Uyên đặt mông ngồi vào xe.
Trần Mặc Mặc kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Đôi chân thon dài bước vào ghế lái.
Mới vừa còn vẻ mặt sống không bằng chết.
Hơn nửa tiếng sau.
Trần Mặc Mặc theo chỉ dẫn của Lý Uyên lái xe vào khu chung cư.
Từ xa đã thấy chiếc Benz đỏ của Hàn Hiểu Hiểu.
Tim Lý Uyên lần nữa đập thình thịch.
Trong lòng thì thầm nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Trần Mặc Mặc từ trong xe lấy hai túi trái cây, sau khi xuống xe đi theo Lý Uyên lên lầu.
Đến trước cửa phòng.
Lý Uyên hít sâu một hơi.
Chậm rãi gõ cửa phòng.
"Cộc cộc cộc"
Gõ chừng một phút đồng hồ.
Hàn Hiểu Hiểu lại không mở cửa.
"Bạn cùng phòng ngươi không có nhà sao? Ngươi không mang chìa khóa à?"
Trần Mặc Mặc kỳ quái nhìn Lý Uyên.
"Chắc là ra ngoài mua đồ rồi."
Lý Uyên lầm bầm một tiếng.
Mặc Mặc lấy ra một cây kẹp giấy từ trong túi.
Mở khóa cửa trước vẻ kinh ngạc của Trần Mặc Mặc.
Chỉ là khoảnh khắc cửa bị mở ra.
Hai người liền trực tiếp gặp mặt Hàn Hiểu Hiểu vừa định mở cửa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận