Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 130: Các ngươi tranh đi thôi, đến lúc đó đừng cầu ta muốn tới làm ta hài tử tiểu mụ!

"Chương 130: Các ngươi cứ tranh nhau đi, đến lúc đó đừng có mà cầu ta muốn tới làm tiểu mợ của con ta!"
"Ngươi đi cùng chúng ta sao?" Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên, ánh mắt lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc vui mừng. Có thể ở cùng hắn lâu hơn một chút, tự nhiên là chuyện cầu còn không được. Nhưng vừa dứt lời, nàng lập tức nhớ ra, mình vẫn đang còn giận mà...
Một giây sau, nụ cười trên mặt Hạ Hân Di vụt tắt. "Ngươi lo Mặc Mặc bị người ta ức h·i·ế·p?"
"Ừ, hợp đồng của Mặc Mặc không thể giống hợp đồng trước đây của cô ấy, ta còn có rất nhiều chi tiết phải sửa." Lý Uyên vừa uống canh, vừa gật đầu đáp.
Hạ Hân Di nghe xong, hai má lập tức phồng lên vì tức giận. "Ngươi sợ ta bán Mặc Mặc đi hả?"
Hạ Hân Di nhìn chằm chằm mặt Lý Uyên, trong đầu trong nháy mắt quên béng chuyện Hàn Hiểu Hiểu cố ý mặc đồ lót gợi cảm trêu tức mình... Miệng lẩm bẩm: "Bán một mình Trần Mặc Mặc thì có ích gì, ngươi có nhiều bạn gái cũ như vậy, trừ khi bán hết, nhưng ta bán nổi sao?"
Hạ Hân Di vừa dứt lời, ánh mắt có chút chột dạ lén nhìn thoáng qua mấy người Hàn Hiểu Hiểu. Vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu. Hạ Hân Di lập tức chột dạ thu ánh mắt về. Ý nghĩ trói hết Hàn Hiểu Hiểu mấy người bọn họ lại bán ra nước ngoài, không phải là chưa từng hiện lên trong đầu nàng...
"Không phải, tình huống của Mặc Mặc về sau sẽ khá đặc biệt, cho nên chuyện của cô ấy bây giờ ta phải xem xét cẩn thận." Lý Uyên đặt chén xuống, lắc đầu, ánh mắt cười như không cười nhìn Hạ Hân Di. "Đương nhiên, nếu như ngươi muốn bán thì chờ thêm một thời gian nữa càng đáng tiền, bây giờ bán đi coi như ngươi lỗ lớn đấy..." Lý Uyên nói xong thì xoa đầu Hạ Hân Di.
Trần Mặc Mặc nghe vậy không nhịn được che miệng cười. Hạ Hân Di bĩu môi nhìn hai người, trong đầu đột nhiên nghĩ đến điều gì. Ánh mắt trong nháy mắt khiêu khích nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu đối diện.
"Mặc Mặc, sau này ngươi chính là người nhà chúng ta." Hạ Hân Di lúc này đã đại khái hiểu ra chuyện bộ đồ lót gợi cảm lúc nãy. Ngoài việc Hàn Hiểu Hiểu cố tình sắp đặt, cơ hồ không còn khả năng thứ hai. Nàng chỉ là không muốn suy nghĩ khi ở trước mặt Lý Uyên, sinh ra trong gia tộc như vậy, đầu óc sao có thể ngu ngốc được.
Vừa rồi một mình suy nghĩ trong lúc ngột ngạt, nàng đã nghĩ kỹ. Bộ đồ lót gợi cảm trên ghế salon, từ biểu cảm kinh ngạc và phản ứng của Lý Uyên thì có thể thấy, hắn thật sự không biết. Không thể nào là Lý Uyên cố ý được. Cũng không thể là bọn họ sơ ý làm rơi trên ghế sofa. Vì bộ đồ lót gợi cảm đó là đồ mới tinh, đến cả giặt cũng chưa giặt. Quần áo mỏng manh như vậy, Hàn Hiểu Hiểu làm sao có thể mua về mà không giặt rồi mặc, sau đó lại vô ý làm rơi ở sofa được?
Tổng hợp lại những điều trên, bộ đồ lót gợi cảm đó chắc chắn là do Hàn Hiểu Hiểu cố tình để lại. Cô ta cố tình để mình biết quan hệ giữa cô ta và Lý Uyên đang phát triển tới mức nào, để làm cho mình tức giận, tuyên chiến với mình! Nếu đã vậy, chính ngươi là người gây sự trước, không nhận chiêu phản kích thì nàng không xứng mang họ Hạ. . . . Lại càng không xứng đáng là em gái của Thanh Ninh tỷ tỷ, một cao thủ vô địch trên thương trường!
Đón nhận ánh mắt khiêu khích của Hạ Hân Di, Hàn Hiểu Hiểu cũng không hề yếu thế nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt hai người cứ thế liên tục va chạm, khắp bàn ăn bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc...
Tay Lý Uyên khẽ run lên trong giây lát. Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp thừa cơ Hàn Hiểu Hiểu và Hạ Hân Di đối đầu gay gắt, đồng loạt đưa tay đến trước mặt Lý Uyên, bắt đầu đút ăn cho hắn...
"Cái đó... ta chỉ đổi công ty cho Mặc Mặc thôi mà, có cần thiết không vậy..." Lý Uyên miễn cưỡng ăn hai miếng điểm tâm Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp nhét vào miệng, có chút sợ sệt mà khẽ kéo tay Hạ Hân Di... rồi lại ném cho Hàn Hiểu Hiểu một cái nhìn...
Hạ Hân Di và Hàn Hiểu Hiểu quay đầu nhìn Lý Uyên. Hai người lập tức đồng thời thu ánh mắt, tạm thời ngưng chiến... Nhìn thấy ánh mắt Lý Uyên lộ rõ vẻ hoảng loạn... Hạ Hân Di trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng. Vừa định đưa tay sờ má Lý Uyên rồi nói xin lỗi.
Trong đầu không khỏi lại nghĩ tới bộ đồ lót gợi cảm, rồi lại liên tưởng đến hắn và Hàn Hiểu Hiểu tối qua... Khuôn mặt trong nháy mắt lại trở nên không vui. Nhìn Hạ Hân Di thay đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật sách, Lý Uyên vừa định hỏi thăm thì tay Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp lại đưa tới bên miệng...
Lý Uyên có chút sinh không luyến nhìn thoáng qua cả bàn mỹ thực... Đột nhiên hắn chợt nảy ra một ý. "Mặc Mặc, em mang chút điểm tâm qua cho chị gái ở nhà bên cạnh đi, được không?" Lý Uyên vừa nuốt một miếng bánh bao, lại bị nhét thêm một miếng sủi cảo, đột nhiên hàm hồ nói, ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc nhìn bộ dạng có chút quẫn bách của Lý Uyên, lập tức che miệng cười khẽ. "Được thôi, vậy anh muốn em cầm phần của Hân Di, Khinh Tuyết hay là Tử Diệp tỷ tỷ mang qua?" Trần Mặc Mặc nhìn cả bàn điểm tâm, có chút khó xử...
Hạ Hân Di, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp ba người trực tiếp nhìn Lý Uyên bằng ánh mắt rực lửa. Bữa sáng do chính tay bọn họ làm cho Lý Uyên, trừ Lý Uyên và những người trong phòng ra, sao có thể cho người khác ăn?! Chỉ có Hàn Hiểu Hiểu, người không biết nấu ăn, không có quyền phát biểu ý kiến, cúi đầu ăn một miếng bữa sáng do Trần Mặc Mặc mang tới...
Đón nhận ánh mắt của ba người Hạ Hân Di, Lý Uyên lại càng hoảng sợ kêu lên. . . "Thôi.... vẫn là phần của ta đi. . . . " Nhìn ba người với ánh mắt không mấy thân thiện, Trần Mặc Mặc vội vàng nói. Tiếp đó liền bắt đầu thu dọn phần bữa sáng mình mang tới rồi bỏ lại vào hộp cơm giữ ấm.
Bất quá Hạ Hân Di thấy Trần Mặc Mặc chuẩn bị đi ra ngoài, đầu đột nhiên xoay một vòng, vội vàng gọi Trần Mặc Mặc lại. "Mặc Mặc, mang giúp một bát canh của chị qua luôn nhé." Hạ Hân Di nói rồi cầm một cái hộp đựng đồ ăn. Nếu Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm tựa như là đối thủ một mất một còn, vậy thì đ·ị·c·h nhân của đ·ị·c·h nhân chính là bạn! Dù sao Lý Uyên một mình cũng ăn không hết nhiều như vậy. Một chút ân huệ này, không cần làm ngu mà không làm chứ...
Nếu có thể kéo được Trần Mặc Mặc và cả người mới tới về phe mình, mấy thủ đoạn của Hàn Hiểu Hiểu tính là gì? Mà nhìn Hạ Hân Di đang gói đồ, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp trong nháy mắt hiểu ra tâm tư của Hạ Hân Di. "Hay là... hay là mang một chút của bọn ta qua đi..."
Trần Mặc Mặc ngơ ngác nhìn ba người mới nãy còn không muốn, giờ lại đột nhiên muốn tranh nhau đưa bữa sáng do mình tự tay làm... "Diễm tỷ tỷ không ăn được nhiều như vậy đâu..." Trần Mặc Mặc đành phải lấy bớt một phần thức ăn trong hộp cơm giữ ấm của mình ra...
Trong lúc đó ánh mắt Trần Mặc Mặc cứ bận tâm liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Có chút sợ cô và Tần Mặc Diễm không hợp nhau nên sẽ không vui. Bất quá Hàn Hiểu Hiểu ngẩng đầu liếc nhìn Trần Mặc Mặc đang bận rộn. Nếu không phải biết Lý Uyên cũng chỉ còn ba tháng, có lẽ bây giờ nàng đã tìm cách ngăn cản mấy người kia đưa điểm tâm cho Tần Mặc Diễm rồi. Nhưng đã biết sự thật, thì mục tiêu hiện tại của nàng, chỉ là đảm bảo mình có thể mang thai trong khoảng thời gian này. Còn về những thứ khác, nếu không quá đáng, thì nàng cũng lười tranh giành. . . . Ai mới là người cười cuối cùng, thì phải xem sau ba tháng nữa.
Hàn Hiểu Hiểu lộ ra một nụ cười khó hiểu. Chờ khi mình mang thai con của Lý Uyên, lúc đó các người còn không phải nịnh bợ cầu cạnh ta sao? Cầu tới làm tiểu mợ cho con ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận