Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 345: Sớm muộn sẽ bị cho ăn thành 250 cân mập mạp chết bầm

Chương 345: Sớm muộn gì cũng bị cho ăn thành một tên mập 125kg mà c·h·ế·t b·ầ·m
Lý Uyên nhìn tên Hạ Thanh Ninh trên màn hình, lại nhìn cháo hải sản trong tay cùng bữa sáng Hạ Thanh Ninh chuẩn bị cho hắn trên bàn... Tức thì trong lòng có chút chột dạ...
"Sếp tìm ta... Ta nghe điện thoại..."
Tô Hiểu Du vừa thấy tên Hạ Thanh Ninh hiện lên, Lý Uyên tự nhiên không thể giấu diếm, chỉ có thể dùng hai chữ "sếp" để che đậy quan hệ hai người...
"À."
Tô Hiểu Du lập tức tự nhiên như không, đưa tay lấy hộp cơm từ tay Lý Uyên, cầm giúp hắn, chỉ là trong mắt không khỏi hiện lên một tia lo lắng.
Nhìn Lý Uyên cầm điện thoại đi sang một bên mới ấn nút nghe, nỗi lo lắng trong mắt Tô Hiểu Du càng sâu thêm...
Với sự quan s·á·t cực kỳ n·hạy c·ảm của nàng, nàng sớm đã hoài nghi quan hệ giữa Hạ Thanh Ninh và Lý Uyên có lẽ không đơn giản như vậy.
Hai người có lẽ đã quen nhau từ rất sớm...
Về quan hệ thật sự giữa Hạ Thanh Ninh và Lý Uyên, nàng có một suy đoán cực kỳ táo bạo...
Chỉ là vì Hạ Hân Di tồn tại, nàng cũng chỉ dám suy đoán vậy thôi...
Dù sao, việc chị em ruột yêu nhau thật sự quá vô lý... Dù nàng kiến thức rộng rãi, cũng đã nghe qua không ít chuyện hoang đường về tình chị em trái luân thường đạo.
Tô Hiểu Du chăm chú quan sát Lý Uyên.
Nàng c·h·ết cũng không tin một người như Hạ Thanh Ninh sẽ làm ra loại chuyện không ai chấp nhận được.
"Bữa sáng là do ta dặn nhà bếp làm riêng cho ngươi, giải rượu, tốt cho dạ dày và gan, có thể bù lại tổn thương cho thân thể ngươi vì tối qua uống nhiều rượu, nhớ phải ăn hết."
Lý Uyên nghe điện thoại, trong giọng nói có chút lạnh lùng của Hạ Thanh Ninh lại ẩn chứa từng tia quan tâm...
"Được..."
Lý Uyên miễn cưỡng lên tiếng... Trong lòng lại có nỗi khổ không nói ra được...
Sớm biết phải đợi Hạ Thanh Ninh và Hạ Hân Di, hắn đã không ăn nhiều điểm tâm như vậy...
"Hình như ngươi không vui lắm?"
Hạ Thanh Ninh nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Lý Uyên... Giọng nói lập tức lạnh đi vài phần...
Nàng không nói cho Lý Uyên biết, phần bữa sáng kia là do nàng lén dậy sớm tự mình làm.
"Không có, vừa rồi ở nhà cô điểm tâm ăn nhiều quá, giờ bụng no căng rồi."
Lý Uyên giải thích qua điện thoại... Chuyện Tô Hiểu Du đưa bữa sáng thì tuyệt đối không thể nói ra được.
"À, vậy ngươi từ từ ăn, tóm lại là phải ăn hết, buổi trưa ta muốn kiểm tra hộp cơm."
Hạ Thanh Ninh cũng không nghi ngờ... Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Lý Uyên quay người trở lại bên cạnh Tô Hiểu Du.
"Sao? Cô ta muốn ra ngoài sao?"
Tô Hiểu Du có chút lo lắng hỏi.
"Không phải, cô ta nói có thứ gì đó rơi trong xe... lát nữa kêu ta đi lấy..."
Lý Uyên mặt không đổi sắc bịa ra một lý do...
Quan hệ giữa hắn và Hạ Thanh Ninh thật không thể để lộ... Có thể việc này sẽ khiến hắn c·h·ế·t chắc.
"Ừ, vậy ngươi mau ăn đi, tía tô diệp giải độc, có thể giảm bớt gánh nặng cho gan."
Tô Hiểu Du không hề nghi ngờ, lập tức đưa hộp cơm cho Lý Uyên.
Lý Uyên nhận hộp cơm, vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn, vô tình ngẩng đầu, lại thấy Lê Mộng Ngưng không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa văn phòng, đang ngạc nhiên nhìn hắn và Tô Hiểu Du.
"Mộng Mộng..."
Tay Lý Uyên cầm thìa hơi khựng lại...
Tô Hiểu Du cũng lập tức quay đầu, liếc mắt liền thấy Lê Mộng Ngưng mặc một bộ quần short jean trắng kết hợp với áo croptop trông rất mát mẻ.
Ánh mắt Tô Hiểu Du thoáng run lên, sắc mặt thay đổi...
Lê Mộng Ngưng thấy Lý Uyên gọi mình, vẻ kinh ngạc trên mặt lập tức biến thành một nụ cười ngọt ngào đến ngán người, vừa đi vừa giơ hộp cơm trong tay lên lắc lắc về phía Lý Uyên... Không thèm nhìn Tô Hiểu Du lấy một cái...
Lý Uyên nhìn hộp cơm trông có vẻ rất nặng kia, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo...
Bây giờ hắn vô cùng hối hận tại sao lúc trước lại ăn nhiều bánh ngọt như vậy...
"Xem ra có người đã nhanh chân hơn ta rồi."
Lê Mộng Ngưng đi đến bên cạnh Lý Uyên, mới liếc nhìn Tô Hiểu Du... Giống như bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Tô Hiểu Du vậy...
Tô Hiểu Du mặt lạnh nhìn Lê Mộng Ngưng, ánh mắt hai người chạm nhau, cái cảm giác đ·a·o k·i·ế·m quanh quẩn lại tiếp tục xuất hiện xung quanh Lý Uyên...
"Ngồi xuống đã."
Lý Uyên lập tức đứng dậy kéo một chiếc ghế đến cạnh Lê Mộng Ngưng, c·ắ·t ngang ánh mắt chứa s·á·t khí dường như đã hóa thành thực chất của hai người.
Lê Mộng Ngưng giúp Lý Uyên kéo ghế, không vội ngồi xuống, mà là hai tay nâng hộp cơm đưa ra trước mặt Lý Uyên.
"Của anh đây."
Lý Uyên nhìn dung nhan tuyệt mỹ, thanh tú, động lòng người của Lê Mộng Ngưng, vẻ đẹp ấy tựa như bước ra từ manga...
Trong lòng trong nháy mắt nổi lên một gợn sóng...
Rốt cuộc thì ai mà chịu được chứ...!
Mà Tô Hiểu Du thấy vậy lập tức mặt tối sầm lại...
Trong lòng thầm mắng một tiếng "bạch liên hoa", ngoài miệng liền hừ lạnh một tiếng... Vội vàng phá hỏng bầu không khí mập mờ bất thường giữa Lý Uyên và Lê Mộng Ngưng. Trong lòng nàng lập tức cảnh giác với người phụ nữ trông có vẻ không có sức chiến đấu này.
Lý Uyên nhận hộp cơm xong, Lê Mộng Ngưng bị phá đám lập tức quay sang trừng mắt Tô Hiểu Du...
Tô Hiểu Du cũng không hề khách sáo mà đối mắt lại với Lê Mộng Ngưng, rõ ràng là nàng đến trước mà... Là ai phá đám ai chứ...
Lý Uyên nhìn hộp cơm của Lê Mộng Ngưng, lại nhìn những hộp cơm của Tô Hiểu Du và Hạ Thanh Ninh trên bàn... Lại nhìn Tô Hiểu Du và Lê Mộng Ngưng đang đấu đá nhau... Lập tức đau hết cả đầu...
Cứ bị cho ăn thế này, dạ dày của hắn sớm muộn gì cũng bị căng phồng mất thôi...
"Khuê m·ậ·t tốt như hình với bóng của cô không tới sao?"
Tô Hiểu Du vừa mở miệng nhìn Lê Mộng Ngưng, liền tràn đầy công kích, trong giọng nói và ánh mắt tràn đầy ý trào phúng...
Chuyện tình hai người khuê m·ậ·t là Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh bỗng dưng biến thành tình đ·ị·c·h lại có thêm sự xấu hổ, nàng có thể đem ra để ăn cả đời.
Mà Lê Mộng Ngưng vừa nghe Tô Hiểu Du nhắc tới Từ Thi Thanh, sắc mặt liền hơi đổi... Khí thế trong nháy mắt liền yếu đi một chút...
Quan hệ giữa Từ Thi Thanh và Lý Uyên rốt cuộc là cái gai trong lòng nàng... Tô Hiểu Du gần như đã đánh trúng chỗ đau của nàng...
Thấy Lê Mộng Ngưng ánh mắt sắc bén đột nhiên né tránh, Tô Hiểu Du lập tức cười lạnh một tiếng.
Trong mắt hiện lên vẻ đắc ý cùng k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g...
Chỉ bất quá, nàng còn chưa kịp thừa thắng xông lên tiếp tục đối Lê Mộng Ngưng tấn công, bên ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến một âm thanh.
"Tô tổng tìm tôi có việc gì sao?"
Thân ảnh Từ Thi Thanh đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa văn phòng...
Ánh mắt Từ Thi Thanh lặng lẽ nhìn Tô Hiểu Du, vẻ mặt có vẻ hết sức bình tĩnh...
Mà khi Lê Mộng Ngưng nhìn thấy trên tay Từ Thi Thanh cũng cầm theo một hộp cơm màu hồng thì, sắc mặt nàng liền thay đổi ngay lập tức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận