Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 312: Từ Thi Thanh: Mộng Mộng chúng ta không phải đã nói cùng tiến thối sao?

"Chương 312: Từ Thi Thanh: “Mộng Mộng, chúng ta không phải đã nói cùng nhau tiến thoái sao?”
“Nguyệt Doanh, ngươi cùng ta đến đây một chút.” Lý Uyên đứng một hồi, thấy xác thực cũng không có chuyện gì của mình, liền hướng về phía Trầm Nguyệt Doanh vẫy vẫy tay.
Sau đó lại nhìn về phía Hạ Hân Di. “Ngươi đi giúp hắn xem nồi canh.”
Trầm Nguyệt Doanh nghe xong, lập tức đưa thìa trong tay cho Hạ Hân Di, đậy nắp nồi đất rồi đi theo Lý Uyên ra khỏi bếp.
Tô Tiêu Du thấy vậy cũng lập tức theo sau.
“Ngươi ngồi trước ra kia đi.” Lý Uyên nhìn gương mặt trắng bệch của Trầm Nguyệt Doanh, chỉ vào ghế sô pha phòng khách, sau đó lại nghĩ đến gì đó, “Buổi chiều mua thuốc bắc uống chưa? Châm cứu xong uống thuốc ngay thì hiệu quả tốt nhất.”
“Chưa….” Trầm Nguyệt Doanh cúi đầu, nghe vậy vội vàng lắc đầu. “Ta không biết phải uống loại nào… Trong đó có Hiểu Hiểu tỷ với Khinh Tuyết tỷ và cả ba ba nữa.”
“Thuốc đâu? Ta đi chia.” Lý Uyên nghe xong lập tức nhớ ra… Hiện tại trong phòng đã có bốn ấm sắc thuốc…
Trầm Nguyệt Doanh nghe xong lập tức chạy vào phòng Lý Uyên, ôm ra mấy xấp giấy dầu màu vàng gói kỹ thuốc bắc.
“Buổi chiều mua đều ở đây.” Trầm Nguyệt Doanh đưa thuốc cho Lý Uyên.
“Trong nhà nhiều bình thuốc vậy sao?” Lý Uyên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề…
“Ta mua ở ngoài….” Trầm Nguyệt Doanh lại lập tức chạy vào phòng…. Cầm ra hai cái chén thuốc, bình thuốc vừa mới nấu… Cộng thêm hai cái vốn có vừa vặn đủ bốn cái….
Nhìn Trầm Nguyệt Doanh cúi đầu, có chút lo sợ bất an, Lý Uyên đưa tay xoa xoa đầu tròn xoe của Trầm Nguyệt Doanh.
“Đây là của ngươi.” Để xoa dịu Trầm Nguyệt Doanh đang bồn chồn lo lắng…. Lý Uyên cố gắng dùng ánh mắt và nụ cười thật ôn hòa… Cười rồi đưa kín đáo cho nàng phần thuốc đã chuẩn bị sẵn cùng một bát canh thuốc.
Mình lấy ra ba gói thuốc còn lại đưa cho Tô Tiêu Du.
Sau đó đi vào bếp mang ra ba chén thuốc còn lại, nhìn năm người đang bận rộn trong bếp, làm gì còn chỗ cho bọn hắn sắc thuốc….
Hành động xoa đầu bất ngờ của Lý Uyên khiến Trầm Nguyệt Doanh sững sờ tại chỗ….
“Đến căn phòng trống bên cạnh đi.” Lý Uyên cầm lấy bình thuốc nói với Trầm Nguyệt Doanh và Tô Tiêu Du, rồi đi ra ngoài hướng căn nhà bên cạnh.
Lúc này Trầm Nguyệt Doanh mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo…
Chỉ là Tô Tiêu Du nhìn ánh mắt của Trầm Nguyệt Doanh càng thêm sắc bén… Có lẽ nàng ở tập đoàn Hạ thị nói không tranh với các nàng phải cân nhắc lại…
“Để ta hỏi Diễm tỷ tỷ chìa khóa.” Ba người đến trước căn hộ bên cạnh, Trầm Nguyệt Doanh thấy cửa đang khóa thì vội nói rồi định quay trở về.
Nhưng Lý Uyên lập tức giữ nàng lại… Sau đó lấy trong túi ra một chiếc móc kim loại. Từ khi có kỹ năng mở khóa, hiện giờ hắn gần như mang theo vài cái bên mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trầm Nguyệt Doanh và Tô Tiêu Du, hắn nhanh chóng mở cửa mà ngay cả chìa khóa cũng không cắm vào ổ.
“Tên này rốt cuộc có phải từng được tổ chức chuyên nghiệp huấn luyện nhiều năm hay không….” Tô Tiêu Du không nhịn được lầm bầm.
“Uống thuốc trước đi, sau đó ta sẽ châm cứu cho ngươi.” Ba người vừa đi vào bếp vừa nghe Lý Uyên nói.
“Nhưng… Hình như ngươi chưa xem báo cáo kiểm tra của ta….” Ba người vừa đến phòng bếp, Trầm Nguyệt Doanh xoắn xuýt một lúc, cuối cùng nhìn Lý Uyên hỏi.
Lý Uyên nghe xong liền ngẩn người… Báo cáo kiểm tra… ? Hắn lại quên mất cái này rồi… Kiểm tra đó cũng chỉ để đối phó người khác thôi… Với sự tinh thông y học cổ truyền của Thống Tử, vừa nhìn liền biết người ta bệnh gì rồi…
“Đợi lát nữa về xem, châm cứu và uống thuốc là thủ đoạn thông thường, dù kết quả kiểm tra thế nào cũng phải làm…” Lý Uyên bịa ra một câu… để lấp liếm cho qua chuyện…
Chỉ là Tô Tiêu Du đứng bên cạnh, ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại hai người… luôn cảm thấy có gì đó mờ ám giữa hai người họ.
Lý Uyên thản nhiên sắp xếp xong bốn nồi thuốc. Tô Tiêu Du thì trông lửa trong bếp, Lý Uyên thì châm cứu cho Trầm Nguyệt Doanh trong phòng khách.
Nửa giờ sau, một chiếc McLaren màu cam dừng chậm rãi dưới lầu. Lê Mộng Ngưng xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm bước xuống xe.
Xuống xe xong, Lê Mộng Ngưng nhìn mấy chiếc xe xung quanh có chút quen thuộc, liền biết mình tới chậm mất rồi…. Trên lầu chắc đang đầy người….
Sắc mặt Lê Mộng Ngưng thoáng thay đổi… Sau đó hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tâm trạng và biểu cảm… Dù sao thì chuyện này nàng đã đoán trước được rồi…
Nhưng khi nàng vừa mới điều chỉnh tốt cảm xúc, chuẩn bị lên lầu thì bỗng nhiên thấy ở ngoài cổng khu dân cư một chiếc Mercedes màu trắng quen thuộc đang lái về phía nàng.
Chiếc xe dừng ngay phía trước nàng, không xa lắm. Lúc Từ Thi Thanh bước xuống xe. Lê Mộng Ngưng vừa chỉnh trang xong biểu cảm, ngay lập tức mất đi sự kiểm soát.
Để tránh phiền phức không đáng có, trước kia hai người vẫn luôn cùng đi một xe tan làm. Hôm nay cố ý tách ra đi hai xe… Kết quả vẫn là bị bắt gặp ở nơi đáng xấu hổ nhất…
“Đến sớm vậy?” Từ Thi Thanh bước xuống xe, đi về phía Lê Mộng Ngưng… Cả hai đều có chút ngại ngùng… Chỉ có điều, ngoài sự ngại ngùng ra, trong mắt Từ Thi Thanh còn có sự khó hiểu…
“Không sớm, là ngươi tới chậm.” Lê Mộng Ngưng nhếch mép cười… Ngón tay chỉ vào mấy chiếc xe của Trần Khinh Tuyết ở bên cạnh.
“Hai chúng ta cùng tan làm, trên đường ta cũng không chậm trễ gì.” Từ Thi Thanh nhìn Lê Mộng Ngưng, trong lời nói ý tứ rất rõ ràng… Ngươi quá nóng lòng…
“Vậy…. Đi lên trước đi….” Sắc mặt Lê Mộng Ngưng cứng đờ…. lập tức đi về phía hành lang.
“Ta nhớ ai đó hôm qua còn nói là muốn cùng nhau tiến lui?” Từ Thi Thanh đi sát sau lưng Lê Mộng Ngưng, thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, có chút tiếc nuối. “Sao hôm nay lại không nói tiếng nào mà tự mình làm phản rồi?”
Tuy lời nói của Từ Thi Thanh có chút kỳ quái… nhưng có thể thấy được tình chị em của nàng với Lê Mộng Ngưng là thật lòng…. Không muốn mất đi người bạn tốt này. Nếu hai người họ quyết tâm rạn nứt tình cảm, thì sau này gặp nhau chỉ có thể hờ hững. Làm sao có thể chủ động nói chuyện được nữa.
“Nào… Đâu có… Không phải ngươi cũng tới sao?” Lê Mộng Ngưng nhỏ giọng đáp lời… hoàn toàn không dám nhìn vào Từ Thi Thanh. Dù sao hôm qua nàng thật sự đã đồng ý với Từ Thi Thanh… Nhưng cuối cùng, trước khi rời đi…. Nàng phát hiện mình thật sự không thể rời xa người đó được…. Trong đầu lúc nào cũng chỉ toàn bóng hình người đó…
“À… Vậy ý ngươi là chúng ta cùng vào?”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận