Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 244: Tần Mặc Diễm bắt

Chương 244: Tần Mặc Diễm bị Hạ Hân Di làm cho tức giận đùng đùng, vốn cho rằng là đang giúp Trần Mặc Mặc đòi công bằng. . . . . Nhưng Trần Mặc Mặc nghe xong, trong nháy mắt hồn vía như muốn rớt cả ra ngoài. . . . . Nàng trăm phương ngàn kế bày trò, muốn để Tần Mặc Diễm bị lung lay ý chí. . . Lý Uyên cũng đã không còn nguy hiểm. . .
"Hân Di, ngươi. . . Ngươi đừng nói linh tinh, ta cũng là vừa mới biết tin."
Trần Mặc Mặc vội vàng giải thích, muốn kéo Hạ Hân Di ra chỗ khác.
Nhưng đúng lúc này Tần Mặc Diễm tỉnh táo lại ngay tức khắc, liên hệ mọi chuyện trước sau. . . . Sắc mặt nàng đã biến đổi. . . . Khả năng logic và IQ xử lý công việc trinh sát của nàng tự nhiên không cần phải bàn.
Chỉ cần không bị chuyện tình cảm làm mờ mắt, câu nói của Hạ Hân Di đã đủ để nàng đoán ra tất cả. . .
Tần Mặc Diễm nhận ra mình đã bị Trần Mặc Mặc lừa đến phòng khách.
Đôi mắt nàng lập tức nhìn về phía Trần Mặc Mặc với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Sắc mặt Trần Mặc Mặc cứng đờ, trong nháy mắt có chút luống cuống chân tay. . . . . Nàng ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính được sẽ bị chính người của mình đâm sau lưng. . . .
Hạ Hân Di nhìn sắc mặt Trần Mặc Mặc, lại nhìn Tần Mặc Diễm.
Có vẻ như biết mình đã lỡ lời. . . . . Lập tức kéo kéo Trần Mặc Mặc.
Trần Mặc Mặc bất lực lắc đầu với Hạ Hân Di.
"Trần Mặc Mặc, không hổ là đại minh tinh, diễn xuất thật sự rất giỏi, suýt chút nữa thì bị ngươi qua mặt rồi!"
Ánh mắt Tần Mặc Diễm lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Trần Mặc Mặc, thiện cảm trước đó đối với Trần Mặc Mặc trong nháy mắt đã giảm đi hơn phân nửa. . . . . Nàng quay người muốn đi.
"Diễm tỷ tỷ, em không có ý định lừa chị, anh ấy thật sự rất nhớ chị."
Trần Mặc Mặc vừa nói vừa nhìn Lý Uyên.
Ánh mắt Tần Mặc Diễm cũng theo Trần Mặc Mặc chuyển sang Lý Uyên.
Lý Uyên thấy vậy trong lòng cười khổ.
Lý Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Hàn Hiểu Hiểu đang đứng bên cạnh đột nhiên cất giọng điệu âm dương quái khí lên tiếng. . . .
"Tôi nói Tần Mặc Diễm, cô coi nhà tôi là cái chỗ nào hả? Sân sau nhà cô à? Đến không một tiếng động, muốn đi ngay cả câu chào cũng không thèm đánh."
Người Tần Mặc Diễm khựng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu.
"Hàn Hiểu Hiểu, trước đây tôi thấy cô rất có cá tính, chúng ta có lẽ có thể trở thành bạn bè, nhưng bây giờ. . . . Tôi khinh thường việc cùng cô chung đường sa đọa."
Tần Mặc Diễm lạnh lùng nhìn Hàn Hiểu Hiểu với vẻ khinh bỉ. . . . . Nói xong, ánh mắt nàng còn cố ý liếc qua Trần Khinh Tuyết mấy người, ánh mắt khinh bỉ ấy. . . . khiến các cô gái tức giận ngay tức khắc. . . . . Nhưng Hàn Hiểu Hiểu lại không tức giận.
Dù sao, trước thời điểm này, chính nàng cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày nàng sẽ chấp nhận người đàn ông của mình có thêm người phụ nữ khác. . . . Thậm chí không chỉ một người. . . . Có lẽ còn không chỉ mười người. . . .
Trong đầu Hàn Hiểu Hiểu nhớ lại mấy người phụ nữ xinh đẹp mà nàng đã thấy ở tập đoàn Hạ thị. . . . . Cùng với mấy người trong phòng này nữa, đã có đến mười người rồi chứ? !
Mỗi năm một người trong vòng mười năm, đều là đại mỹ nữ!
Nghĩ đến đây, Hàn Hiểu Hiểu có chút ảo não nhìn kẻ cầm đầu Lý Uyên. . . . .
Lý Uyên nghênh đón ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu, gượng gạo cười một tiếng. . . . . Hắn còn tưởng Hàn Hiểu Hiểu cũng muốn mình giữ Tần Mặc Diễm lại. . . . .
Đã mọi người đều muốn nàng ở lại. . . . . Lý Uyên cũng chỉ có thể làm theo ý mọi người. . . . . Hắn lập tức đưa tay ngăn Tần Mặc Diễm lại.
"Đã đến rồi thì ở lại ăn một bữa cơm đi."
Lý Uyên nhìn Tần Mặc Diễm, khóe môi mỉm cười, giọng điệu nói rất thành khẩn.
Tần Mặc Diễm nghe Lý Uyên nói, ngay lập tức có chút khó tin nhìn hắn. . . . . Gương mặt duy nhất khắc sâu trong lòng nàng, khiến đôi mắt lạnh lẽo của Tần Mặc Diễm vẫn hiện lên một tia luyến tiếc.
Nhưng Tần Mặc Diễm lại liếc nhìn xung quanh có quá nhiều người. . . . Nên không trả lời Lý Uyên.
Mà nàng nâng chân lên, tiếp tục bước ra phía cửa.
Nhưng đúng lúc này Hàn Hiểu Hiểu đang tức giận, thấy dáng vẻ ngang ngược của Tần Mặc Diễm. . . . . Liền lớn tiếng gọi với theo bóng lưng của nàng một câu.
"Tần Mặc Diễm, nếu cô bước ra khỏi cái cửa này thì về sau đừng có hòng quay lại, cô cũng đừng mong gặp lại hắn nữa, sau ba tháng dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng vô ích!"
Hàn Hiểu Hiểu vừa nói vừa định đi đóng cửa trước mặt Tần Mặc Diễm.
Nhưng Tần Mặc Diễm nghe xong câu nói của Hàn Hiểu Hiểu thì thân thể lập tức cứng đờ lại tại chỗ. . . . .
Hàn Hiểu Hiểu nhanh chóng đi đến bên cạnh Tần Mặc Diễm, thấy vẻ mặt nàng có chút khó xử thì bật cười một tiếng. . . . .
"Nha, vừa nãy chẳng phải rất oai phong sao, còn rất xem thường bọn tôi nữa à? Sao giờ lại thành cái vẻ mặt này vậy?"
Hàn Hiểu Hiểu cố ý nhìn mặt Tần Mặc Diễm với vẻ khoa trương. . . . .
"Cô còn đi nữa không? Tôi phải đóng cửa đây."
Hàn Hiểu Hiểu giả bộ như muốn đóng cửa phòng lại, nhưng cố ý làm rất chậm. . . . .
Cứ như là cố tình trêu ngươi Tần Mặc Diễm. . . . .
Quả nhiên, Tần Mặc Diễm không nhịn được liếc nhìn Lý Uyên một cái, rồi lại nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Hiểu Hiểu.
"Vừa nãy cô nói ba tháng, là có ý gì?"
Đối với người như Tần Mặc Diễm mà nói, thứ giỏi nhất là từ vài câu nói và một vài bằng chứng phức tạp của người khác, trong thời gian ngắn rút ra thông tin hữu hiệu nhất.
Mà nửa câu đầu của Hàn Hiểu Hiểu đối với nàng đủ sức gây tổn thương.
Nhưng nàng không cho rằng muốn gặp Lý Uyên thì phải được sự cho phép của Hàn Hiểu Hiểu mới gặp được.
Mà Hàn Hiểu Hiểu còn chưa nhậm chức cục lãnh đạo thành phố. . . . không bao giờ nói những lời mạnh miệng suông. . . .
Kết hợp với việc trong đầu Tần Mặc Diễm đột nhiên nhớ ra, ban ngày lúc nàng thấy Hiểu Hiểu đã suy sụp đến mức khóc như vậy.
Bản tính nghề nghiệp nhạy cảm khiến nàng ngay lập tức nhận ra nửa câu sau có vấn đề nghiêm trọng. . . . .
Hàn Hiểu Hiểu lại cười đắc ý với Tần Mặc Diễm.
Những người khác có lẽ không thể nhận ra được thâm ý trong lời nói của cô, nhưng cô rất chắc chắn rằng Tần Mặc Diễm nhất định hiểu!
"Muốn biết hả? Đi vào bếp cạy cái rổ hàu sống ra đi."
Hàn Hiểu Hiểu "Rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, rồi ngón tay chỉ về phía nhà bếp.
Tần Mặc Diễm nhìn Hàn Hiểu Hiểu, mặt nàng lập tức hiện lên một tia tức giận.
Hàn Hiểu Hiểu thấy nàng không phục thì liền mở cửa ra một lần nữa. . . . .
"Nếu không. . . . Cô bây giờ cứ đi ra ngoài rẽ trái đi."
Đối với người nguy hiểm như Tần Mặc Diễm, Hàn Hiểu Hiểu tuyệt đối không nuông chiều. . . . .
Tần Mặc Diễm nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn một chút về phía Lý Uyên. . . . . Trên mặt lộ ra vẻ phức tạp rối rắm. . . . .
Điện thoại của Lý Uyên lúc này lại reo lên. . . . . Liếc nhìn tên người gọi, vẫn là Hạ Thanh Ninh. . . . .
Thấy Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm còn đang giằng co, cũng không quan tâm Tần Mặc Diễm có phải là Tần Diêm Vương hay không.
Ít nhất là hiện tại trong tay cô không có dao. . . . .
Lý Uyên liền một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tần Mặc Diễm.
Kéo người đang ngây ra như phỗng Tần Mặc Diễm rồi ấn nàng xuống ghế sofa.
"Tối nay em đừng đi đâu hết."
Tần Mặc Diễm còn muốn vùng dậy, nhưng bàn tay đầy sức mạnh bá đạo của Lý Uyên lại ấn chặt nàng xuống. . . . .
Dù sao, Hàn Hiểu Hiểu ở đây có thể khống chế được Trầm Nguyệt Doanh, ba người bọn họ. . . . .
Tình hình trước mắt, Tần Mặc Diễm đã thật sự tự đưa đến tận cửa rồi. . . . Để nàng ở bên cạnh thì là lựa chọn tốt nhất và thuận tiện nhất. . . . Nếu như Tần Mặc Diễm bây giờ đi thì hắn làm sao còn có ý tứ mà tìm nàng nữa. . . . .
"Anh bây giờ có việc phải ra ngoài một chuyến, về anh có chuyện muốn nói với em, em cứ ngoan ngoãn ở đây đợi đừng có chạy lung tung."
Lý Uyên tắt điện thoại của Hạ Thanh Ninh, màn hình điện thoại trang chủ vẫn đang hiển thị tin nhắn Trần Mặc Mặc gửi cho Tần Mặc Diễm khi nãy. . . . .
Lý Uyên nhìn tin nhắn liền hiểu ra mọi chuyện. . . . .
Vô ý thức, hắn thốt lên hai chữ vô cùng quen thuộc "Diễm Bảo". . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận