Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 576: Ngươi cũng đã gặp qua một cái vì hắn đánh vỡ nguyên tắc người sao

"Chương 576: Ngươi cũng đã gặp qua một người vì hắn đ·á·n·h vỡ nguyên tắc sao?"
Trương Duyệt Hân mặt mày hớn hở, lập tức chạy ra ngoài. Đến ngoài cửa nhìn thì thấy một người mặc áo phông trắng đơn giản có đường vân màu đỏ hoàng, quần thường, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần không thua gì đại mỹ nữ Trương Duyệt Hân, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đi vào cửa trước. Nàng có đôi mắt hạnh nhân, khuôn mặt trái xoan, tóc buộc vội thành một búi nhỏ, toát lên khí chất ôn nhã. Nhìn vào có cảm giác thể x·á·c và tinh thần thoải mái dễ chịu.
"Nhã Nhã tỷ."
Trương Duyệt Hân thấy người phụ nữ liền nở một nụ cười tươi rói, sau đó nhào tới ôm chầm lấy nàng.
"Mấy tháng không gặp, tiểu nha đầu trông khá hơn đó, hình như lại xinh đẹp ra."
Lâm Diệc Nhã buông túi lớn túi nhỏ xuống, đưa tay véo má Trương Duyệt Hân.
"Da dẻ còn mịn màng hơn trước, cứ như sắp b·ó·p ra nước ấy."
"Vậy sao so được với Nhã Nhã tỷ, tỷ là tình nhân trong mộng của tất cả nam sinh, thậm chí cả thầy giáo, từ tiểu học lên đại học luôn đấy."
Trương Duyệt Hân nắm tay Lâm Diệc Nhã lắc lư.
"Mồm miệng càng ngày càng ngọt."
Lâm Diệc Nhã nhìn Trương Duyệt Hân, nở nụ cười như bà mẹ hiền.
"Nhã Nhã tỷ vào nhà đi, dì Vương đã chuẩn bị cơm xong rồi, đều là món tỷ thích ăn, còn có mì tương trộn, tương cũng do dì Vương tự tay pha đấy."
Trương Duyệt Hân nói xong liền kéo tay Lâm Diệc Nhã vào nhà. Nhưng Lâm Diệc Nhã đột ngột giữ tay Trương Duyệt Hân lại.
"Khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, chúng ta ra ngoài nói."
Nói rồi Lâm Diệc Nhã liếc mắt nhìn vào trong. Trương Duyệt Hân nghe vậy thì ngẩn người. Sau đó liền để Lâm Diệc Nhã kéo mình ra sân.
"Có phải ngươi đang yêu không?"
Vừa ra đến sân, Lâm Diệc Nhã nhìn thẳng vào Trương Duyệt Hân, câu hỏi như đánh vào tận tim gan. Trương Duyệt Hân chưa kịp phản ứng liền ngơ ngác.
"Nhã, Nhã Nhã tỷ, ta không có."
Một hồi lâu sau, Trương Duyệt Hân nhìn Lâm Diệc Nhã vẫn nhìn mình chăm chăm, lắp bắp trả lời. Không phải nàng muốn giấu Lâm Diệc Nhã chuyện gì, mà chính bản thân nàng còn không biết tình cảm của mình hiện tại rốt cuộc có phải là đang yêu hay không. Đã có lúc nàng nằm mơ muốn được nắm tay Lý Uyên tuyên bố với Lâm Diệc Nhã đây là bạn trai của nàng, rằng hai người sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ ở bên nhau cả đời. Nhưng bây giờ nàng biết tất cả chỉ có thể là ảo mộng.
"Còn chối, dì Vương đã nói với ta rồi, hơn nữa nhìn xem trạng thái của ngươi bây giờ xem, thoải mái hơn trước rất nhiều."
Lâm Diệc Nhã vừa nói vừa liếc xéo Trương Duyệt Hân.
"Còn giấu diếm ta không chịu nói hả?"
"Ta không muốn giấu Nhã Nhã tỷ mà."
Trương Duyệt Hân mặt mày khó xử nhìn Lâm Diệc Nhã.
"Sao vậy? Ngươi sợ ta c·ướp bạn trai của ngươi hay là sao?"
Lâm Diệc Nhã thấy Trương Duyệt Hân nhăn nhăn nhó nhó như vậy, nghi ngờ nhìn nàng. Trước đây Trương Duyệt Hân có chuyện gì đều sẽ chia sẻ ngay với mình, dù là mình bị xấu hổ ở trường hay bị cha mẹ trách mắng cũng không giấu giếm điều gì. Sao bây giờ có bạn trai lại thần thần bí bí thế này.
"Đâu có, dù cả thế giới này cùng ta c·ướp, Nhã Nhã tỷ cũng sẽ không."
Trương Duyệt Hân nghe đến c·ướp bạn trai liền căng như dây đàn, cả người không tự nhiên. Mới một tiếng trước nàng còn vừa c·ướp người từ tay năm sáu người phụ nữ về.
"Vậy ngươi cứ thần thần bí bí thế này, hắn xấu trai lắm hay là gia cảnh cực kỳ khó khăn không ra gì?"
Lâm Diệc Nhã tiếp tục truy hỏi.
"Ôi chao, đều không phải mà."
Trương Duyệt Hân nghe xong vội lắc đầu, sau đó định quay vào nhà. Không muốn tiếp tục chủ đề này với Lâm Diệc Nhã nữa. Nhưng Lâm Diệc Nhã thấy vậy liền kéo tay Trương Duyệt Hân lại, sắc mặt lập tức nghiêm túc.
"Giống như dì Vương đoán, ngươi bị người l·ừ·a gạt rồi? !"
Lâm Diệc Nhã nhìn chằm chằm Trương Duyệt Hân, cẩn t·h·ậ·n xem xét nàng từ trên xuống dưới, chỉ thiếu chút nữa là vén áo nàng lên xem có bị k·h·i· ·d·ễ hay không.
"Không có, dì Vương đoán mò thôi, làm sao ta có thể bị l·ừ·a được."
Trương Duyệt Hân lắc đầu lia lịa.
"Vậy hai người, đã q·u·a g·i·ư·ờ·n·g?"
Lâm Diệc Nhã thấy Trương Duyệt Hân một mặt ra sức giữ gìn người kia, trong lòng bất an. Có lẽ đúng là đã rơi vào lưới tình rồi, hơn nữa còn rất sâu. Lâm Diệc Nhã vừa hỏi xong, mặt Trương Duyệt Hân trong nháy mắt đỏ ửng lên tận mang tai như đ·í·t khỉ. Lâm Diệc Nhã thấy bộ dạng này của nàng thì cần gì phải hỏi nữa, chắc chắn là đã q·u·a g·i·ư·ờ·n·g không chỉ một lần rồi, thậm chí tối qua còn ngủ cùng nhau, viết hết lên mặt rồi kia.
"Được, được, được, Trương Duyệt Hân, ngươi thật là mang đến cho ta một bất ngờ."
Lâm Diệc Nhã véo má Trương Duyệt Hân. Vừa tiếc nuối vừa đau lòng cho cô em của mình.
"Trước kia ngươi chẳng phải đã nói là đến đêm tân hôn sau khi kết hôn ngươi mới tuyệt đối trao thân sao? !"
Trương Duyệt Hân nghe Lâm Diệc Nhã nói xong liền câm như hến.
"Chẳng phải trước giờ ngươi rất bảo thủ sao?"
Lâm Diệc Nhã thấy Trương Duyệt Hân không nói gì thì càng giận.
"Nhã Nhã tỷ, người ta đều thay đổi cả, mà hồi đó em có gặp được anh ấy đâu."
Trương Duyệt Hân cúi đầu, giọng nói rất khẽ, như đang chìm trong hồi ức đẹp đẽ.
"Có những người, chỉ khi gặp được rồi mới biết được, hóa ra tất cả giới hạn và sự kiên trì trước đó của mình đều có thể vì một câu nói hay thậm chí một ánh mắt của người đó mà đ·á·n·h vỡ, đúng không?"
Lâm Diệc Nhã nghe xong thì ngẩn người, sau đó như chìm vào một hồi ức xa xăm.
Lâm Diệc Nhã vừa dứt lời, Trương Duyệt Hân lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lâm Diệc Nhã.
"Nhã Nhã tỷ, tỷ cũng hiểu cảm giác đó sao?"
Trương Duyệt Hân ngạc nhiên nhìn Lâm Diệc Nhã. Câu nói ấy đúng là chạm đến đáy lòng nàng, người chưa trải qua chắc chắn sẽ không hiểu được cảm giác này. Chỉ có thể khinh thường và chế giễu mà thôi.
"Không có, ta nghe người khác nói vậy thôi."
Lâm Diệc Nhã nghe xong giật mình, biết mình lỡ lời liền vội lắc đầu.
"Vào nhà thôi, ngược lại ta muốn xem thử xem nam nhân như thế nào mà có thể khiến ngươi đ·á·n·h vỡ nguyên tắc trước kia."
Không đợi Trương Duyệt Hân còn nghi ngờ gì đó lên tiếng, Lâm Diệc Nhã quay người vào nhà. Đúng lúc gặp dì Vương từ trong nhà đi ra tìm hai người.
"Hân Hân, con vào trước đi, ta nói chuyện với dì Vương chút."
Nhìn thấy dì Vương, Lâm Diệc Nhã nói với Trương Duyệt Hân. Dì Vương và Lâm Diệc Nhã đều là những người thân thiết nhất của nàng, Trương Duyệt Hân ngoan ngoãn gật đầu rồi vào nhà. Vừa rồi bị Lâm Diệc Nhã hỏi, nàng cũng nhất định phải vào báo với Kỷ Ôn Ngôn không được ăn nói lung tung.
"Sao rồi? Hân Hân không có bị ai l·ừ·a gạt chứ?"
Thấy Trương Duyệt Hân đã vào nhà, dì Vương liền sốt ruột hỏi Lâm Diệc Nhã.
"Chắc là không đâu, chí ít Hân Hân tin người kia lắm."
Lâm Diệc Nhã lắc đầu.
"Hân Hân thông minh lắm, không đến nỗi bị người ta l·ừ·a đâu."
"Nhưng mà..."
Dì Vương nhìn vào trong rồi lại nhìn Lâm Diệc Nhã. Trong đầu lại không nhịn được hồi tưởng lại cảnh tượng buổi sáng nhìn thấy ở phòng của Trương Duyệt Hân. Dì Vương c·ắ·n răng, kể lại cảnh tượng kia cho Lâm Diệc Nhã nghe.
"Hai người bọn họ tối qua điên cuồng đến thế à?"
Lâm Diệc Nhã nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc.
"Cho nên ta mới lo lắng đó, nếu là người đàng hoàng thì sao lại có thể biến con gái nhà người ta ra nông nỗi đó chứ?!"
Dì Vương nói mà lòng đầy xót xa cho Trương Duyệt Hân.
"Vậy thì ta nhất định phải xem thật kỹ xem, rốt cuộc là dạng nam nhân ba đầu sáu tay nào."
Lâm Diệc Nhã hít sâu một hơi.
"Dì Vương vào nhà trước đi."
Lâm Diệc Nhã nói rồi dẫn đầu vào nhà. Dì Vương vội vàng theo sau lưng Lâm Diệc Nhã.
"Nhã Nhã, nếu cháu phát hiện có vấn đề gì nhất định phải nói với dì, để chúng ta cùng khuyên nhủ Hân Hân."
"Vâng, cháu biết."
Lâm Diệc Nhã gật đầu. Sau khi nghe dì Vương miêu tả cặn kẽ, Lâm Diệc Nhã là người hiểu Trương Duyệt Hân nhất, cô có chút nghi ngờ không biết có phải Trương Duyệt Hân đã bị người ta bỏ thuốc hay không. Lâm Diệc Nhã với khí chất ôn nhã của mình ngẩng đầu bước thẳng về phía phòng ăn. Trương Duyệt Hân, Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên ba người đã ngồi xuống chờ Lâm Diệc Nhã đến. Lý Uyên và Trương Duyệt Hân ngồi một bên, Lý Uyên ở phía tay trái của Trương Duyệt Hân. Kỷ Ôn Ngôn thì miễn cưỡng ngồi một mình ở phía đối diện. Khi cánh cửa kính phòng ăn mở ra, Lâm Diệc Nhã xuất hiện trước mặt ba người.
"Nhã Nhã tỷ, tỷ ngồi đây."
Trương Duyệt Hân lập tức đứng dậy chỉ vào chỗ bên tay phải của mình. Kỷ Ôn Ngôn và Lý Uyên cũng đồng loạt quay ra nhìn về phía cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận