Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 203: Khuê mật giải quyết không được người, Hạ Thanh Ninh tự sẽ xuất thủ

"Các ngươi buổi chiều vẫn phải làm việc à?" Trần Mặc Mặc, Hạ Hân Di, Trầm Nguyệt Doanh và Lê Uyên mấy người đi tới cửa bên ngoài. Thấy Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng mấy người cũng muốn cùng đi ra ngoài, Lý Uyên lập tức quay đầu nhìn về phía ba người. Từ Thi Thanh cùng Lê Mộng Ngưng sắc mặt trì trệ, lui về sau hai bước, các nàng suýt chút nữa quên mất điều đó... Tô Tiêu Du vẻ mặt không quan trọng, nàng còn chưa nhậm chức ở tập đoàn Hạ thị, cũng không cần tuân thủ quy củ của tập đoàn Hạ thị. Nhưng Từ Thi Thanh làm sao có thể nhìn Tô Tiêu Du đắc ý như vậy được, lập tức mở miệng nói với nàng: "Tô tổng, hành trình của ngài tại Hạ thị hôm nay còn chưa kết thúc đâu, theo sự sắp xếp của Hạ tổng, sau khi ngài tham quan xong tập đoàn, còn phải giới thiệu cho ngài các vị cao tầng của công ty, và Hạ tổng còn phải tự mình nói chuyện với ngài đấy." Từ Thi Thanh vẻ mặt đứng đắn nhìn Tô Tiêu Du. Trần Mặc Mặc và Hạ Hân Di cô không quản được, các nàng cùng Lý Uyên vào công ty, điểm xuất phát không giống nhau, bản thân đã có ưu thế. Nhưng Tô Tiêu Du rõ ràng là cùng cô ngẫu nhiên gặp, tất cả mọi người cùng một vạch xuất phát, sao có thể để nàng chạy trước mình được? Tô Tiêu Du nghe xong, quay đầu nhìn Từ Thi Thanh, sắc mặt trong nháy mắt liền đen lại... "Từ tổng, ta còn chưa thực hiện thủ tục nhập chức đâu, ta muốn đi đâu liền đi, Hạ tổng bên kia phiền Từ tổng hỗ trợ nói một tiếng, ta hiện tại có việc quan trọng hơn, lần sau sẽ tới bái phỏng nhé." Tô Tiêu Du nói xong liền cười đắc ý với Từ Thi Thanh. Với Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng, nàng hoàn toàn không có gì phải sợ hãi... Từ Thi Thanh sắc mặt lập tức cứng đờ. Nhưng Tô Tiêu Du nói rất đúng, trước khi vào làm, nàng đều là khách, mình căn bản không có cách nào dùng thái độ cường ngạnh giữ nàng lại... Mắt thấy Tô Tiêu Du sắp rời đi cùng Lý Uyên, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng hai người tức giận, bất bình và không cam tâm. Tô Tiêu Du vừa rồi điên cuồng nhắm vào hai người bọn họ như vậy, thù này coi như đã kết. Hiện tại lại để cho nàng dễ dàng như vậy thắng một ván? Thật không thể nuốt trôi cục tức này mà... Lê Mộng Ngưng thậm chí đã quyết định xin nghỉ nửa buổi, cùng đi theo một lát... Nếu không buổi chiều nàng căn bản không thể làm việc cho tốt được. "Các ngươi có thể đợi ta một chút không? Ta đi mời mọi người cùng đi với các ngươi, vài phút là xong..." Sau khi hạ quyết tâm, Lê Mộng Ngưng yếu ớt hỏi Lý Uyên. Câu nói này của nàng không chỉ khiến Lý Uyên và Tô Tiêu Du ngớ ra, mà cả Từ Thi Thanh cũng mở to mắt nhìn Lê Mộng Ngưng, trong lòng không thể tin được... Con nhóc chết tiệt này, bình thường điềm đạm nho nhã như vậy, đều là giả bộ sao?! Sao bây giờ lại bộc lộ ra vẻ vội vàng hơn cả mình thế này! Nhưng ngay khi Lê Mộng Ngưng vừa mới quay người, chuẩn bị đi tìm Hạ Thanh Ninh xin nghỉ phép thì bước chân còn chưa kịp đi, nàng vừa ngẩng đầu nhìn một cái, cả người nhất thời cứng đờ. Hạ Thanh Ninh mặc một chiếc váy dài màu đen, mang theo khí thế bức người đang đi về phía bên này... Gương mặt xinh đẹp khiến người không dám nhìn thẳng, nhưng không mang theo bất kỳ biểu lộ gì, trong nháy mắt khiến Lê Mộng Ngưng không dám thở mạnh... "Hạ... Hạ tổng..." Lê Mộng Ngưng gọi một tiếng với Hạ Thanh Ninh, sắc mặt có chút hoảng loạn... Từ Thi Thanh bên cạnh nghe vậy, cũng trong nháy mắt quay người, nhìn thấy Hạ Thanh Ninh trong nháy mắt, sắc mặt khẽ biến... "Hạ tổng..." Từ Thi Thanh cùng Tô Tiêu Du nhìn thấy Hạ Thanh Ninh cũng đồng thời lên tiếng, trong lòng đều kinh ngạc... Hạ Thanh Ninh ở công ty lúc nào cũng bận rộn, hầu như không xuống lầu. Bữa trưa cũng cho thư ký gói mang lên văn phòng ăn. Các nàng luôn cảm thấy hôm nay Hạ Thanh Ninh có chút khác bình thường, nhưng không thể nói rõ khác ở chỗ nào... Hạ Thanh Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mấy người, cuối cùng dừng lại ở Hạ Hân Di và Lý Uyên lâu hơn một chút. "Việc của Trầm Nguyệt Doanh công ty tự nhiên sẽ phái người phụ trách, cần ngươi một vị tổng giám đốc tự mình đi theo sao? Vì chuyện nhỏ như hạt vừng mà xin nghỉ, không cần để ý đến công việc à?" Hạ Thanh Ninh nhìn Hạ Hân Di như muốn dính chặt vào người Lý Uyên, đáy mắt chợt bùng lên một ngọn lửa... Rồi quay sang Lê Mộng Ngưng, lạnh lùng trách mắng một hồi... Lê Mộng Ngưng đối mặt với cơn giận bất thình lình của Hạ Thanh Ninh, lập tức có chút không hiểu... Bình thường Hạ Thanh Ninh tuy lạnh lùng nghiêm túc, nhưng không bao giờ tùy tiện trách mắng người khác mà. Sao hôm nay lại có vẻ như đang bốc hỏa lớn thế này... "Hạ tổng, buổi chiều tôi thật sự có việc..." Lê Mộng Ngưng nói được một nửa thì Hạ Thanh Ninh không để ý tới nàng mà đột nhiên chuyển ánh mắt sang Tô Tiêu Du: "Tô tổng, ta vừa vặn có chuyện muốn tìm cô, chúng ta lên trên nói chuyện nhé?" Hạ Thanh Ninh mỉm cười nhìn Tô Tiêu Du, giọng nói có chút gì đó mạnh mẽ... "Hạ tổng, thật sự xin lỗi, buổi chiều tôi còn chút việc phải xử lý, cần quay về công ty một chuyến, hay là để hôm khác đi ạ?" Tô Tiêu Du liếc nhìn Lý Uyên rồi lập tức lên tiếng từ chối. "A? Nhưng ta vừa rồi nghe nói Tô tổng phải đưa thực tập sinh công ty chúng ta đến bệnh viện đấy, Tô tổng có lòng ta xin nhận, còn việc giải quyết hậu quả công việc đã có người khác lo, ta đưa Tô tổng đi gặp mấy đồng nghiệp quan trọng hơn." Vốn dĩ Tô Tiêu Du nói xong đã chuẩn bị bước đi thì Hạ Thanh Ninh lại ngoài dự liệu, trực tiếp không nể nang mặt mũi nào mà từ chối yêu cầu hợp tình hợp lý của Tô Tiêu Du... Không chỉ Tô Tiêu Du ngơ ngác, mà cả Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng cũng sững sờ... Các nàng chưa bao giờ thấy Hạ Thanh Ninh bá đạo như vậy, thậm chí còn có chút không có đạo lý... Tô Tiêu Du mặc dù đã đồng ý nhậm chức ở Hạ thị, nhưng dù sao người ta còn chưa ký hợp đồng, vẫn là khách nhân... Với cả Tô Tiêu Du vẫn là người mà Hạ Thanh Ninh đã tự mình dặn dò, nhất định phải mời đến mà. Sao mới chớp mắt một cái đã có cảm giác 'qua cầu rút ván' như thế... Quan trọng là Tô Tiêu Du vẫn chưa đi hết cái cầu kia! Từ Thi Thanh với tư cách là tổng giám đốc nhân sự, vốn định mở miệng nhắc nhở Hạ Thanh Ninh. Hợp đồng nhân sự của Tô Tiêu Du vẫn còn rất sớm... Trong lúc này có gì sơ xuất đều có khả năng... Hạ Thanh Ninh lại có vẻ không sợ Tô Tiêu Du đổi ý... Chỉ là Từ Thi Thanh còn chưa kịp nhắc nhở Hạ Thanh Ninh. Tô Tiêu Du đã lên tiếng trước, sắc mặt không được tốt: "Hạ tổng, buổi chiều tôi thật sự có chuyện quan trọng, để ngày mai nhé, ngày mai khi nào Hạ tổng có thời gian, tôi sẽ đến tìm Hạ tổng tạ lỗi." Tô Tiêu Du cố nhẫn nhịn, tận lực hạ mình. Thật ra xét về cấp bậc của nàng tại các công ty đa quốc gia, cũng không thua kém Hạ Thanh Ninh là bao. "A, vậy sao, liên quan tới vị trí phó tổng bộ sự nghiệp hải ngoại, vừa rồi có một vài vị quản lý đưa ra ý kiến phản đối và có nhân tuyển khác, vốn định dẫn Tô tổng đi để người đó phải im miệng." Ánh mắt Hạ Thanh Ninh tùy ý quét qua mọi người một vòng, giọng điệu có chút tùy ý và hờ hững. "Nếu Tô tổng buổi chiều không có thời gian, vậy chúng ta nói lại sau đi, ngày mai ta sẽ rảnh cả ngày, chỉ sợ không có thời gian tiếp đãi Tô tổng thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận