Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 246: Hạ Thanh Ninh: Cuối cùng vẫn là cho thân muội muội làm áo cưới

Chương 246: Hạ Thanh Ninh: Cuối cùng vẫn là để cho muội muội thân yêu làm áo cưới Vẻ mặt Hạ Thanh Ninh thay đổi, lập tức nhận ra Tô Tiêu Du đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Hạ Thanh Ninh giật mình trong lòng, liền đoán ngay ra Tô Tiêu Du có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ quan hệ của mình với Lý Uyên… Ngay lúc nàng đang cùng Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng đến dò xét mình… E là vừa rồi biểu hiện biến hóa của nàng đều đã bị Tô Tiêu Du nhìn thấy hết. Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, bất kỳ một sơ hở nào của nàng đều sẽ bị Tô Tiêu Du liên tưởng đến hướng đó.
Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Ninh kín đáo liếc nhìn Tô Tiêu Du, vẻ mặt cũng không vội vàng khôi phục như thường ngay mà thuận theo đó nhíu mày nhìn chằm chằm Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng:
“Dạo gần đây công ty không yên ổn, hai người các cô gần đây phải để ý một chút, đừng như hôm nay lại tập trung tinh thần ném năng lượng vào chỗ khác, như mất hồn vậy, để Tô tổng ngày đầu tiên đến đã chê cười, còn tưởng rằng quản lý cấp cao của tập đoàn Hạ thị chúng ta đều là những kẻ bất tài vô dụng!” Lời Hạ Thanh Ninh nói có chút nặng. Nhưng lại khéo léo hướng sự không tự chủ biểu hiện vừa rồi của mình sang việc hai người Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng làm việc không tốt… Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng nghe Hạ Thanh Ninh phê bình, mặt lập tức cứng đờ.
Tô Tiêu Du nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Thanh Ninh, nhìn một lúc lâu, hàng mày cau chặt mới hơi thả lỏng xuống… “Biết rồi Hạ tổng, lần sau sẽ không.” Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng gật đầu nhẹ với Hạ Thanh Ninh. Nhưng hai người vẫn không rời đi… Mà ngược lại đứng bên cạnh Hạ Thanh Ninh và Tô Tiêu Du.
Bình thường hai người gần như không trang điểm, hôm nay đều lần đầu tiên trang điểm một cách trang nhã… Vốn đã có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành không trang điểm, sau khi trang điểm càng thêm quyến rũ động lòng người. Nhất là váy ngắn của Lê Mộng Ngưng có chút gợi cảm. Việc này làm cho Hạ Thanh Ninh cảm thấy bất mãn trong lòng, nhưng lại không thể nói gì, nhất là khi có Tô Tiêu Du ở bên cạnh.
Tô Tiêu Du tuy rằng trên mặt từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười nghề nghiệp, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Hạ Thanh Ninh. Chỉ là Hạ Thanh Ninh ngoại trừ biểu hiện không tự nhiên ngay từ đầu thì không biểu hiện ra bất kỳ sơ hở nào. Nên Tô Tiêu Du cũng chỉ có thể cho qua.
“Các cô cũng chờ xe sao?” Hạ Thanh Ninh nhìn váy ren ngắn gợi cảm của Lê Mộng Ngưng, cùng với phần lưng trần ẩn hiện trong cổ áo tròn bằng lụa tơ tằm, làn da trắng nõn đầy đặn… Một chút cũng không kém nàng… Cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng.
“Chúng tôi… Đang đợi…” Mặt Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh hơi xấu hổ.
Hạ Thanh Ninh thấy hai người quyết tâm đứng ở đây… cũng không nói thêm gì nữa.
Bốn người đứng ngoài cửa, mỗi người một tâm sự, không khí tuy có chút gượng gạo, nhưng lại làm cho đám nhân viên tan làm đi ra của tập đoàn được một phen no mắt. Nếu không có bảo vệ ở đó, không cho phép chụp ảnh… thì ảnh chụp chung bốn người Hạ Thanh Ninh như thần tiên chắc chắn sẽ hot trên mạng tối nay… Bốn người đợi khoảng mười phút đồng hồ.
Một chiếc Lamborghini Urus nhanh chóng từ cổng lớn tập đoàn chạy vào. Hạ Thanh Ninh ngước mắt lên. Lập tức có chút khó tin nhìn chiếc xe quen thuộc, trong lòng lại đột nhiên đau thắt… Chiếc xe kia… Là nàng khi nhìn thấy Lý Uyên đã từng về đây, cố ý giữ lại trong gara, ban đầu định tìm cơ hội tặng cho Lý Uyên… Mà bây giờ… Không cần nghĩ cũng biết là bị Hạ Hân Di mang đi cho người khác… Cứ như vậy bị muội muội thân yêu của mình nhanh chân hơn, đưa trước cho hắn… Vẻ mặt Hạ Thanh Ninh đã vô cùng khó coi. May là ở góc độ này Tô Tiêu Du không thấy được mặt nàng.
Chiếc Lamborghini Urus màu đỏ rực của Lý Uyên vừa vào cửa đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Lý Uyên từ xa nhìn thấy dưới tòa nhà Hạ Thị không chỉ có Hạ Thanh Ninh mà còn có Tô Tiêu Du, Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng, trong lòng phút chốc trùng xuống… Chẳng lẽ… không lẽ đều đang đợi hắn sao?
Trong chốc lát, tốc độ xe vốn đang nhanh, trực tiếp giảm xuống như rùa bò.
“Lý Cường, anh đoán hôm nay em nhìn thấy ai không?!” Trong tòa nhà Hạ thị, Trương Vân Tú cùng Lý Cường và vài đồng nghiệp khác đang từ từ đi ra ngoài. Trương Vân Tú đột nhiên nhìn Lý Cường, thần thần bí bí lên tiếng. Trên mặt không giấu được vẻ hưng phấn và vui vẻ.
“Ai vậy?” Lý Cường liếc nhìn nàng, có chút không yên trả lời.
“Không phải là người yêu cũ của em chứ?” Mấy đồng nghiệp xung quanh thấy mặt Trương Vân Tú đầy vẻ tươi vui, lập tức cười trêu chọc.
“Nhìn khóe miệng của chị kìa, cười đến độ treo quả cân cũng không ép xuống nổi nữa.” “Đâu có….” Trương Vân Tú nghe xong mặt đỏ lên ngay lập tức. Nhưng trong lòng vừa nghĩ đến khuôn mặt của Lý Uyên mà nàng đã mười năm không gặp, trong lòng như nở hoa. Trên mặt lộ rõ ý cười xuất phát từ tận đáy lòng.
“Còn nói không có, chị nhìn xem chị đang một mặt đầy xuân sắc thế kia, chắc chắn là thấy người yêu cũ rồi, không phải là người chị thầm mến đâu hả…?!” Mấy nữ đồng nghiệp tiếp tục trêu ghẹo, Lý Cường cũng có chút hứng thú. Dù sao bạn bè chung của bọn họ phần lớn đều là bạn cấp ba.
“Em thấy ai vậy?” “Lý Uyên!” Trương Vân Tú nhìn Lý Cường, khi nói đến hai chữ này, nụ cười trên mặt càng tăng lên. Thậm chí đôi tay cũng vô thức có chút kích động đặt lên ngực… Chỉ thiếu điều nói cho cả thế giới, nàng đã thầm mến Lý Uyên suốt 3 năm cấp ba… Thậm chí đến bây giờ cũng vẫn vậy… Chính vì vậy, sau khi vào tập đoàn Hạ Thị nàng mới cố ý thân thiết với Lý Cường là bạn tốt của Lý Uyên hồi cấp ba.
“Lý Uyên? Anh cũng nhìn thấy cậu ấy à?” Lý Cường nghe xong liền dừng bước. Hai người lập tức nhìn nhau… “Anh cũng nhìn thấy cậu ấy? Anh có biết cậu ấy đang ở đâu không?” Trương Vân Tú kinh ngạc hỏi.
“Tôi còn bảo cậu ấy đợi ở lầu hai, nhưng tôi đang bận chút việc nên lát sau đến tìm thì không thấy đâu nữa rồi.” Lý Cường lắc đầu.
“Vậy anh không hỏi cậu ấy đang ở đâu sao?” Trương Vân Tú lập tức từ chỗ mấy đồng nghiệp nữ, đi đến bên cạnh Lý Cường. Hai người trực tiếp rớt lại phía sau mọi người.
“Chưa kịp, bất quá hình như bây giờ cậu ấy đang ở nhờ nhà bạn, thời gian ngắn quá nên tôi không tiện hỏi.” Lý Cường có chút xấu hổ lắc đầu. Dù sao trong rất nhiều bạn cấp ba, chỉ có Lý Uyên dường như không được tốt lắm. Về tình hình gần đây của Lý Uyên, anh cũng khó mà nói gì.
“Ở nhờ nhà bạn?” Trương Vân Tú lập tức ngẩn người ra.
“Không cần phải làm phiền người khác, bên em vẫn còn phòng trống mà.” Ngoài dự liệu, Trương Vân Tú cũng không biểu hiện ra vẻ ghét bỏ. Biểu hiện đó… Trông ngược lại giống như càng thêm hưng phấn?!
“Trương Vân Tú, có phải chị thích Lý Uyên không?!” Lý Cường nhìn mặt nàng hơi đỏ lên, lập tức phản ứng lại… Lại nhớ đến chuyện cũ hồi cấp ba, khi đó thần kinh bất ổn nên không để ý và không nghĩ ngợi gì. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì… “Chị… Chị thích Lý Uyên từ hồi cấp ba?!” Lý Cường trong nhất thời vừa mừng vừa sợ… Dù sao Lý Uyên mình bây giờ tuy rằng không khá lắm. Nhưng mà tiền lương của Trương Vân Tú còn cao hơn anh mà! Hơn nữa nhìn bộ dạng này, Trương Vân Tú không chỉ vẫn còn thích Lý Uyên. Mà còn dường như không ngại việc cậu ta nghèo túng phải đi ở nhờ nhà bạn!
Mặt Trương Vân Tú càng đỏ… Nhưng rất hào phóng mà gật đầu nhẹ với Lý Cường.
“Tôi thích cậu ấy mười ba năm rồi.” Trong mắt Trương Vân Tú ánh lên tia sáng lấp lánh. Giọng điệu rất rõ ràng thẳng thắn, không có chút nhăn nhó nào của tiểu nữ nhân. Dù sao vì e thẹn và nhăn nhó nên nàng đã bỏ lỡ Lý Uyên suốt mười ba năm.
“Khó trách, khó trách lúc mới vào làm chị tốt với tôi như vậy, lúc đó tôi còn tưởng chị muốn theo đuổi tôi…. ” Lý Cường há hốc mồm, ngây người nhìn Trương Vân Tú.
“Thì ra… Thì ra là vì Lý Uyên nên chị mới cố ý tiếp cận tôi…” “Ừ, cậu ấy bây giờ cũng làm ở tập đoàn Hạ thị.” Khi Trương Vân Tú nói điều này, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận