Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 261: Ôn nhu hương kém chút liền thành Hồng Môn Yến

Chương 261: Ôn nhu hương suýt chút nữa thành Hồng Môn Yến Hạ Thanh Ninh vừa nói, nhẹ nhàng dịch chiếc ghế về phía Lý Uyên. Cô đưa mặt và thân người lại gần Lý Uyên, vốn dĩ khoảng cách giữa ghế ăn dài kiểu Tây và ghế ngồi không lớn. Hạ Thanh Ninh vừa khẽ động, đầu gối vô tình hay cố ý chạm vào chân Lý Uyên. . . . .
Lý Uyên có thể cảm nhận được hơi ấm từ gương mặt ửng hồng của Hạ Thanh Ninh. Cùng một mùi thơm quyến rũ theo thân thể tuyệt mỹ của Hạ Thanh Ninh len lỏi vào mũi Lý Uyên. Cả người cô tỏa ra một sức hút vô song, đơn giản là muốn lấy mạng người. . . . ! Thậm chí chỉ cần Lý Uyên hơi cúi đầu xuống, cảnh xuân trong cổ áo Hạ Thanh Ninh có thể thu vào mắt không sót thứ gì. . . . .
Hình ảnh đầy hương diễm này khiến biểu cảm của Lý Uyên lập tức cứng đờ. . . . Bàn tay suýt chút nữa theo thói quen vươn ra ngoài. . . . Nhưng lý trí vẫn còn, anh không để dục vọng làm mờ đầu óc, lập tức nghĩ đến những lời Hạ Thanh Ninh nói trước đó. Đêm nay có thể muốn làm gì thì làm, nhưng qua đêm nay liền mỗi người một ngả?
Như vậy sao được. . . . Lý Uyên vẫn hiểu rõ đạo lý no bụng thì phải dừng. . . . Dù đang phải đối mặt với sự quyến rũ hiếm có trên đời. . . . nhưng anh vẫn chưa đến mức mất não. . . . Hạ Thanh Ninh, cô gái này, giấu một bụng tâm cơ. . . .
Nhìn con số độ thiện cảm trên đầu Hạ Thanh Ninh, anh tự nhận cả hai còn chưa thể nhảy cóc qua giai đoạn trung gian, trực tiếp lăn lên giường. . . . Có lẽ đó lại là một lần Hạ Thanh Ninh thử lòng mình. . . . Vừa nghĩ đến đây, Lý Uyên lập tức cúi đầu nhìn lướt qua cảnh đẹp động lòng người trong cổ áo Hạ Thanh Ninh, rồi ngẩng đầu nhìn mặt cô.
"Vừa rồi cuộc điện thoại em cũng nghe thấy, nếu tối nay anh không về, thì rất có thể đêm mai anh sẽ bị phơi xác ngoài đồng." Lý Uyên nhìn gương mặt ửng đỏ của Hạ Thanh Ninh, nhún vai. "Đương nhiên, anh rất muốn ở lại. . . . ." Lý Uyên vừa nói vừa liếc mắt nhìn xuống cảnh đẹp. . . . Thật sự quá đẹp. . . . .
Hạ Thanh Ninh nghe xong Lý Uyên nói, hiển nhiên không ngờ anh lại từ chối nhanh như vậy. . . . Mặt cô ngẩn ra. Cô vừa định nói gì đó, thì điện thoại của Hạ Thanh Ninh đột nhiên reo. Tiếng chuông khiến Hạ Thanh Ninh hơi cau mày. Lấy điện thoại ra thấy người gọi là thư ký riêng, vừa bắt máy, sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh như băng. . . . . Điều này càng khiến Lý Uyên chắc chắn rằng Hạ Thanh Ninh vừa rồi đang thăm dò mình. . . . Sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy chứ. . . . .
"Nói." Hạ Thanh Ninh lạnh lùng cất tiếng, không hề dư thừa một chữ.
"Hạ tổng, vừa rồi Từ tổng và Lê tổng gọi điện thoại tới nói có công việc đặc biệt gấp muốn báo cáo trực tiếp với ngài, nên đã bảo tôi đưa địa chỉ mà ngài thường đến cho họ." Thư ký của Hạ Thanh Ninh giọng điệu có chút vội vàng, cũng có chút sợ hãi.
Nghe vậy, mặt Hạ Thanh Ninh lại càng lạnh đi. . . . . "Cô đưa cho họ?" "Xin lỗi Hạ tổng." Nữ thư ký dù không biết Từ Thi Thanh và Lê Mộng Ngưng làm sao, nhưng lúc này hiển nhiên cũng nhận ra mình đã gây họa. . . .
"Từ tổng và Lê tổng liên tục gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi cho Hạ tổng để xin chỉ thị cũng không kịp, tôi tưởng là có chuyện đặc biệt quan trọng, khi tôi kịp phản ứng thì đã muộn rồi. . . ." Thư ký vừa tự trách vừa sốt ruột, cô đã là thư ký công tác của Hạ Thanh Ninh, đồng thời cũng kiêm luôn thư ký cuộc sống của cô. Có chuyện gì cũng phải 24/24 theo lệnh mà đến.
Ngoài nhà ra, Hạ Thanh Ninh ở nhiều nhất cũng chỉ có biệt thự này. Thư ký của Hạ Thanh Ninh đương nhiên là biết. Nhắc đến biệt thự này. Vẫn là sáu năm trước, khi Lý Uyên và cô tình cờ đi ngang qua, Lý Uyên thấy vẻ xa hoa bên ngoài khu biệt thự thì thuận miệng cảm thán một câu đợi nhận thưởng rồi lập tức mua một căn. . . . . Lúc đó, Hạ Thanh Ninh không biết phần thưởng mà Lý Uyên nhắc tới là gì. Chỉ là thấy Lý Uyên có vẻ ngưỡng mộ một căn biệt thự trong đó, nên cô đã tự mình chọn mua nó vào ngày hôm ấy. Vốn định chờ đến khi nói rõ thân phận của mình với Lý Uyên, vừa coi như bồi thường vừa là quà tặng cho anh.
Sáu năm trôi qua. . . . Lý Uyên có lẽ đã quên mất câu nói vu vơ lúc trước của mình. Nhưng mỗi lời anh nói, dù chỉ là nói trong lúc cao hứng nhất thời, chỉ cần có thể thực hiện, Hạ Thanh Ninh đều sẽ coi như thánh chỉ mà làm theo. Và căn biệt thự này đã trở thành ngôi nhà thứ hai mà Hạ Thanh Ninh hay lui tới nhất.
"Đi theo ta lâu như vậy rồi mà làm việc vẫn ngu xuẩn như thế!" Hạ Thanh Ninh không chút khách khí quát mắng vào điện thoại một câu. Dù đầu dây bên kia nữ thư ký liên tục xin lỗi. Mặt Hạ Thanh Ninh vẫn không chút dịu đi, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Uyên nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người, lạnh đến thấu xương của Hạ Thanh Ninh. Có lẽ đây mới là Hạ Thanh Ninh thật sự? "Tiểu Từ và Tiểu Mộng chắc là sắp đến rồi, hiện tại có muốn anh ở lại cũng không có cơ hội." Hạ Thanh Ninh nhìn Lý Uyên, sắc mặt mới dịu xuống. Trong mắt mang theo một ý vị khó nói, khó tả.
"Thật ra từ nãy đến giờ là em đang thăm dò đúng không." Lý Uyên thấy độ thiện cảm trên đầu Hạ Thanh Ninh đột nhiên tăng thêm vài điểm, vừa cười vừa nói lại.
Hạ Thanh Ninh nhìn Lý Uyên, ánh mắt dần dần chuyển từ lạnh lẽo thấu xương trở nên ôn hòa. "Cũng không hoàn toàn là vậy, nếu như anh muốn nói, em sẽ không do dự cho anh, anh biết mà, trước giờ em chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh." Giọng nói của Hạ Thanh Ninh lại trở nên quyến rũ. . . .
"Chỉ là anh chuẩn bị thế nào để giải thích với muội muội của em đây?" "Không có." Lý Uyên thật thà nhún vai. "Cho nên đó, vì cả hai chúng ta đều không chuẩn bị gì, anh lại thật sự muốn nói, như vậy đêm nay qua đi chúng ta sẽ không còn mối quan hệ gì khác nữa, chỉ có thể là lái xe và ông chủ, không còn khả năng nào khác." Hạ Thanh Ninh nhìn Lý Uyên với ánh mắt phức tạp. Tựa hồ có chút may mắn, lại có chút không cam tâm, còn mang theo chút bá đạo quyết tuyệt.
"Vậy thì đây chính là Hồng Môn Yến." Lý Uyên nhẹ gật đầu, bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn ăn. "Anh từng thấy ai mang cả thân thể của mình vào Hồng Môn Yến chưa?" Hạ Thanh Ninh nhìn Lý Uyên rửa chén, trong mắt lóe lên vẻ dịu dàng. "Đã anh dùng việc đoạn tuyệt quan hệ trước đây để thiết lập ván cờ, vậy đối với em mà nói đó chính là Hồng Môn Yến." Lý Uyên khẽ lắc đầu.
"Không tính là thiết lập ván cờ, nhiều nhất chỉ là một lần lựa chọn, đã chính tôi không thể hạ quyết tâm chọn một trong hai, vậy thì để em chọn." "Cho nên, lựa chọn của em, anh còn hài lòng không?"
"Tôi hài lòng hay không bây giờ còn quan trọng hơn sao?" Hạ Thanh Ninh thấy Lý Uyên nhanh chóng rửa sạch bát đũa, lại cầm khăn lau bàn, mắt cô không rời Lý Uyên một khắc. "Sự thật chứng minh, tôi ban đầu không nhìn lầm người, anh đích xác mạnh hơn rất nhiều người, chí ít là ở phương diện định lực, anh đã vượt ngoài mong đợi của tôi. . . . ."
Các trưởng bối trong gia tộc từ nhỏ đã dạy cô, ngoài tàn nhẫn ra thì định lực cũng vô cùng quan trọng. Mưa dầm thấm đất, Hạ Thanh Ninh cũng coi trọng điểm này. Chỉ là sau khi nói hết những lời này, Hạ Thanh Ninh đột nhiên khẽ thở dài. . . .
"Nhưng mà, chúng ta cứ phải lén lút không ngừng dây dưa như thế này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận