Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 213: Nguyên lai đối thủ thật không phải hắn, vừa rồi trách lầm hắn

Chương 213: Hóa ra đối thủ thật sự không phải là hắn, vừa rồi đã trách lầm hắn.
Vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Hân Di như món đồ trang sức, cả người dán chặt lấy Lý Uyên, Lý Tuấn Anh lập tức sững sờ tại chỗ. Lại nhớ đến lời Lý Uyên nói ban nãy, trong lòng hắn bỗng chốc sáng tỏ... Thì ra hắn không lừa mình, hóa ra hắn đã có bạn gái rồi. Vẻ mặt bất an khi gặp tình địch của Lý Tuấn Anh liền biến thành mừng rỡ, vui sướng như tìm lại được món bảo vật quý giá nhất của mình.
Sau cơn kinh ngạc, Lý Tuấn Anh lại cảm thấy xấu hổ vì đã trách lầm Lý Uyên.
"Con làm sao vậy? Sao mặt lúc khóc lúc cười vậy?" Lão thái thái nhìn dáng vẻ của Lý Tuấn Anh, sao không biết tâm tư của đứa cháu này, trong lòng tức giận.
"Không sao ạ, nãi nãi..." Lý Tuấn Anh mặt mày như gió xuân ấm áp, nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của lão thái thái, đều thấy thuận mắt khác thường. Nhìn Trầm Nguyệt Doanh đang ở bên trong giường bệnh, trên mặt hắn lại càng thêm vui vẻ, tinh thần sảng khoái.
"Nguyệt Doanh, sao rồi?" Lý Uyên đi đến trước giường bệnh của Trầm Thừa Bình, lo lắng nhìn Trầm Nguyệt Doanh và Trầm Thừa Bình.
Trầm Nguyệt Doanh quay lại, đột nhiên thấy Hạ Hân Di đang ôm chặt lấy cánh tay Lý Uyên, ánh mắt cô lập tức tối sầm. Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu với Lý Uyên.
"Ba, chúng ta tạm ngừng hóa trị hai ngày, đợi ba khỏe hơn chút rồi tiếp tục, được không?" Trầm Nguyệt Doanh quay sang nhìn Trầm Thừa Bình đang mệt mỏi trên giường bệnh, có chút khó khăn mở lời. Vốn cô không muốn nói thật với Trầm Thừa Bình, dù sao không ai như cô, vô điều kiện và tin tưởng Lý Uyên không chút do dự.
Nhưng Trầm Thừa Bình nghe xong, sắc mặt ngẩn ra một chút rồi liền lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên là hiểu lầm ý của Trầm Nguyệt Doanh.
"Tốt." Trầm Thừa Bình cúi đầu, giọng nói khàn đục thốt ra một chữ.
Nhưng Lý Tuấn Anh nghe vậy liền sốt sắng, "Nguyệt Doanh, sao em có thể không điều trị chứ?" Lý Tuấn Anh vội bước đến bên cạnh Trầm Nguyệt Doanh, "Em điên rồi, tình hình của chú ngoại trừ hóa trị ra thì không có cách nào khác đâu!" Vẻ mặt Lý Tuấn Anh kích động. Nhưng Trầm Nguyệt Doanh căn bản không nhìn hắn...
"Lý ca, em đã quyết định rồi."
"Tiểu Lý, không sao, thật ra chú đã sớm không muốn điều trị nữa, chú biết rõ bệnh tình của mình mà, là Doanh Doanh dùng t·ự s·á·t để uy h·i·ế·p chú phải chữa." Trầm Thừa Bình tựa người vào đầu giường, thấy Trầm Nguyệt Doanh đối với Lý Tuấn Anh đột nhiên có chút lạnh nhạt, liền lên tiếng. "Con không biết mỗi lần hóa trị chú khó chịu đến mức nào đâu, giờ không điều trị nữa, chú có thể sống yên ổn được mấy ngày." Khuôn mặt hốc hác của Trầm Thừa Bình gắng gượng nở một nụ cười, hiển nhiên là ông nghĩ rằng Trầm Nguyệt Doanh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không trị liệu nữa. Đồng thời, Trầm Thừa Bình nhìn ánh mắt Lý Tuấn Anh cũng đột nhiên trở nên nhu hòa hơn nhiều, như kiểu đang nhìn con rể và gửi gắm con gái mình cho vậy...
"Tuấn Anh, đợi khi tác dụng phụ của hóa trị hết, người chú khỏe hơn chút rồi thì con đến nhà ăn một bữa cơm, chú cảm ơn con đã hao tâm tổn trí chăm sóc mấy ngày nay."
"Nhưng mà, chú ơi, tình hình của chú cháu có nghe ngóng, nếu không điều trị..." Lý Tuấn Anh lo lắng nhìn Trầm Thừa Bình, nửa câu sau liếc nhìn Trầm Nguyệt Doanh rồi không nói ra nữa.
"Bình dịch truyền hóa chất này đừng có truyền nữa." Lý Uyên bên cạnh thấy dịch truyền liên tục nhỏ giọt vào người Trầm Thừa Bình, mỗi một giọt đều đang tiêu hao chút sức sống ít ỏi của ông.
Trầm Nguyệt Doanh nhìn Lý Uyên có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cắn răng gật đầu. Bình thuốc này cô làm thêm hơn một tháng mới có thể đủ khả năng chi trả, cứ lãng phí như vậy khiến cô thấy đau lòng.
"Ba, chúng ta đổi phương pháp điều trị thôi, không phải là không trị đâu." Trầm Nguyệt Doanh thấy Trầm Thừa Bình lại có ý định từ bỏ điều trị, liền vội vàng đính chính lại. "Con đi bảo y tá ngừng hóa chất, rồi làm thủ tục xuất viện, chuyện khác về nhà từ từ nói nhé." Trầm Nguyệt Doanh thấy Trầm Thừa Bình muốn hỏi thêm, sợ Lý Uyên lại bị hiểu lầm, vội lắc đầu.
"Để Mặc Mặc đi với em đi." Lý Uyên thấy Trầm Nguyệt Doanh muốn đi liền ra hiệu cho Trần Mặc Mặc. Với trạng thái sức khỏe của Trầm Nguyệt Doanh hiện giờ, Lý Uyên không yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt mình.
Trần Mặc Mặc nghe vậy lập tức theo Trầm Nguyệt Doanh ra khỏi phòng bệnh.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?" Lý Tuấn Anh thấy Trầm Nguyệt Doanh đi ra khỏi phòng bệnh, lập tức mặt đầy giận dữ chất vấn Lý Uyên.
Hạ Hân Di ở bên cạnh Lý Uyên thấy Lý Tuấn Anh hung hăng nói chuyện với Lý Uyên như vậy, liền cau mày trừng mắt, ngay lập tức đã không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận