Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 392: Trần Mặc Mặc lưu lại qua ban đêm

Chương 392: Trần Mặc Mặc ở lại qua đêm
Tống Vân Hi thấy đồ lễ gặp mặt mà mình chuẩn bị cho Lý Uyên đều bị Hàn Hiểu Hiểu tìm ra không nhận, chỉ liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Mấy thứ kia nàng còn có rất nhiều... Không đau lòng...
"Ta đã biết."
Trần Khinh Tuyết vẻ mặt trịnh trọng gật đầu. Nàng thật không ngờ, Tống Vân Hi nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhược, mang đậm khí chất nghệ thuật kia, lại là một nhân vật hung ác...
Trần Khinh Tuyết liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu, nàng đã có chút hối hận... Nàng có thể vì Lý Uyên mà chết, nhưng không thể chết trong tay tình địch được.
Nhưng Hàn Hiểu Hiểu tựa như không thấy ánh mắt của nàng, nói xong liền quay người đi luôn...
"Mặc Mặc đâu?"
Nhìn ba người Trần Khinh Tuyết rời đi, Lý Uyên đột nhiên phát hiện chỉ còn Trần Mặc Mặc là chưa xuống lầu.
"Tự mình ngươi lên xem đi."
Vẻ mặt Hàn Hiểu Hiểu biến đổi, nhìn Lý Uyên với ánh mắt lộ ra một loại kỳ lạ, không muốn đối mặt. Lý Uyên rõ ràng thấy được vẻ ai oán trên mặt Hàn Hiểu Hiểu...
Hai người sóng vai lên lầu, vừa vào phòng thì gặp Tần Mặc Diễm đang cầm một tấm ga giường từ phòng Lý Uyên đi ra.
Lý Uyên hơi khó hiểu liếc nhìn nàng, vào phòng thì thấy Trần Mặc Mặc đang trải ga giường...
"Một lát nữa tự mình ta làm là được rồi, muộn rồi, ngươi mau về nhà."
Lý Uyên cho rằng Trần Mặc Mặc đang dọn dẹp giúp mình, liền tiến lên định kéo cô ra khỏi phòng. Căn phòng này hắn có mấy khi ngủ đến đâu... Ga giường cũng là mới được trải.
"Không phải... Không phải."
Trần Mặc Mặc lại không để Lý Uyên kéo mình ra, mà cả người cứng đờ tại chỗ. Đồng thời, khi Trần Mặc Mặc chạm vào tay Lý Uyên, mặt cô bỗng đỏ bừng.
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Lý Uyên lập tức có chút khó hiểu nhìn Trần Mặc Mặc...
"Ta... Ta đang trải ga giường cho mình."
Trần Mặc Mặc cúi đầu, mặt đỏ ửng như quả táo chín, giọng nói cũng ngày càng nhỏ như tiếng muỗi kêu...
Nhưng thần khí thông tai, với thính giác của Lý Uyên vẫn có thể nghe rất rõ lời Trần Mặc Mặc nói.
"Trải cho mình... giường?"
Lý Uyên đầu tiên là sửng sốt, rồi lại nhìn thấy mặt Trần Mặc Mặc cúi đầu đỏ bừng... Trong lòng lập tức nghĩ đến một khả năng khiến huyết mạch anh trong nháy mắt căng phồng.
"Ngươi... Tối nay muốn ở lại đây?"
Lý Uyên cố gắng đè nén sự xao động trong lòng và hình ảnh như một con súc sinh đang nổi lên. Có chút không tin, thăm dò hỏi một câu...
Trần Mặc Mặc nghe xong, lập tức cúi đầu thấp hơn nữa. Nhưng Lý Uyên vẫn thấy cô khẽ gật đầu.
Lý Uyên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu. Hàn Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Lý Uyên.
"Ta không phản đối..."
Hàn Hiểu Hiểu nói xong, hình như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên mặt hơi ửng đỏ... Cũng chính là Trần Mặc Mặc... Nếu là người khác, nàng sẽ không đồng ý.
Lý Uyên thấy vậy lại có chút rối rắm... Nhìn Hàn Hiểu Hiểu thản nhiên như vậy... Đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận áy náy...
Cảm thấy nếu không nói cho nàng sự thật về bệnh tình của mình, thì chẳng khác nào một con súc sinh... Lương tâm khiến anh do dự hai giây... Nhưng nhìn thấy Hàn Hiểu Hiểu vẫn còn siết dao trong tay... Lý trí vẫn nhanh chóng chiếm thế thượng phong...
Nếu Hàn Hiểu Hiểu biết bệnh tình của mình tạm thời không chết... E là hắn chết ngay lập tức mất... Súc sinh thì súc sinh vậy... Dù sao cũng đã làm súc sinh mười năm rồi...
"Ngươi ra ngoài trước đi."
Trần Mặc Mặc hai tay nắm chặt một góc ga giường màu hồng mới tinh, cả người như cứng đờ trước mặt Lý Uyên không nhúc nhích...
Thấy Trần Mặc Mặc có vẻ như hóa đá... Anh đành tạm thời đi ra ngoài.
"Ý của ngươi?"
Khi đi ngang qua Hàn Hiểu Hiểu, Lý Uyên nhớ lần trước Hàn Hiểu Hiểu cũng nói muốn Trần Mặc Mặc ở lại qua đêm... Liền thấp giọng hỏi một câu...
"Ta không hào phóng đến thế... Là nàng chủ động nói với ta."
Hàn Hiểu Hiểu nói rồi thở dài.
"Dù sao cũng phải cho cô ta một kỷ niệm chứ, ví dụ như... một đứa con của riêng mình."
Lý Uyên liếc nhìn con dao trong tay Hàn Hiểu Hiểu... Khẽ lắc đầu quay đầu nhìn thoáng qua Trần Mặc Mặc đang khẩn trương đến tai cũng đỏ lên, không nói gì thêm...
Chút lương tâm còn sót lại đang tấn công anh... Ai nói cặn bã nam không có tim... Đó là do chưa gặp được cô nương như Trần Mặc Mặc này thôi...
Lý Uyên, người gần như không hút thuốc, vừa đi vừa lấy một hộp thuốc ra từ trong túi để ra ban công hút.
Đợi đến khi Lý Uyên hút được nửa điếu thứ ba, một bàn tay nhỏ trắng nõn đột nhiên đưa ra trước mặt. Trần Mặc Mặc không biết đã đến bên cạnh Lý Uyên từ khi nào, một tay lấy thuốc từ miệng Lý Uyên xuống, nhét vào bồn hoa dập tắt. Một tay khác lấy khăn ướt ra, rất dịu dàng lau mặt cho Lý Uyên vì có dính chút mùi khói.
"Ngươi đừng tự gây áp lực cho mình, ta là tự nguyện."
Lý Uyên còn chưa mở miệng, Trần Mặc Mặc lẽ ra phải được an ủi và khuyên nhủ lại chủ động khuyên anh... Có vẻ như anh mới là người chịu thiệt.
Nhìn gương mặt tinh xảo như tiên nữ, cùng Trần Mặc Mặc khéo hiểu lòng người như thiên sứ, trong lòng Lý Uyên dâng lên một dòng nước ấm.
Lý Uyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trần Mặc Mặc, ôm cô vào trong lòng.
"Bây giờ thì ta đã biết tại sao tỷ Hiểu Hiểu ngày nào cũng mua nhiều hàu sống và rau hẹ rồi..."
Trần Mặc Mặc tựa đầu vào ngực Lý Uyên, cọ xát vào ngực anh, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
"Từ hôm nay trở đi, ta nhất định sẽ không cản tỷ ấy nữa."
Lời Trần Mặc Mặc nói khiến lương tâm Lý Uyên lần nữa đau xót... Anh không biết một cô nương như Trần Mặc Mặc làm sao đưa ra quyết định này được...
"Cô ngốc..."
Lý Uyên đưa tay vuốt ve đầu Trần Mặc Mặc.
"Thật ra ngươi không cần..."
Lời Lý Uyên nói còn chưa dứt, miệng đã bị bờ môi mềm mại ướt át của Trần Mặc Mặc ngăn lại.
Trong ấn tượng, đây gần như là lần đầu tiên Trần Mặc Mặc chủ động hôn anh.
Một chút lý trí còn sót lại trong Lý Uyên đã bị nuốt chửng ngay lập tức. Anh ôm lấy Trần Mặc Mặc rồi dùng lưỡi cạy mở hàm răng như đang chống cự của cô...
Bờ môi mang đến cảm giác mềm mại kinh người và hương thơm, căn bản không ai có thể ngăn cản được... Đương nhiên đôi tay anh cũng không hề nhàn rỗi một giây...
Mãi cho đến khi mặt Trần Mặc Mặc đỏ bừng, gần như nghẹt thở, Lý Uyên mới chậm rãi thu lại hành động xâm chiếm không ngừng của mình. Chỉ là một tay vẫn còn nắm lấy ngực Trần Mặc Mặc... Tay còn lại vẫn đặt ở trên đường cong quyến rũ dưới lưng nàng...
"Tỷ Hiểu Hiểu ở sát vách."
Thấy Lý Uyên từ từ buông mình ra, Trần Mặc Mặc đột nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt và thấp giọng nói một câu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận