Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 396: Đi tiệm áo cưới?

Chương 396: Đi tiệm áo cưới? Thấy Lý Uyên trả lời dứt khoát như vậy, Lý Cường ngẩn người một chút… Nhất thời cũng không biết nên nói sao cho phải... "Được, vậy nếu ngươi bận, ta sẽ dặn Vân Tú không cần đến đón ngươi." Lý Cường suy nghĩ một chút vẫn là không đem chuyện của Tô Dạng nói ra. Chuyện của Trương Vân Tú lần trước đã khiến hắn khó chịu trong lòng... Nhỡ đâu chuyện của Tô Dạng này lại thành chuyện dở khóc dở cười thì thật là khó xử… Lý Uyên nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, không quản Tô Dạng kia có phải bạn gái cũ hay không. Nếu nàng đã chọn ra nước ngoài định cư thì điều cần nhất bây giờ là không đi làm phiền nàng… Làm một người bạn trai cũ đúng mực… Cúp điện thoại của Lý Cường xong, Lý Uyên tiếp tục giao đồ ăn. Mà Tống Vân Hi lại đi cục thành phố tìm đến Hàn Hiểu Hiểu… "Ngươi tới làm gì?" Hàn Hiểu Hiểu vừa thấy Tống Vân Hi đã lập tức kéo nàng ra khỏi văn phòng. "Ngươi đoán xem." Tống Vân Hi bị Hàn Hiểu Hiểu kéo đến nơi vắng vẻ, một mặt tươi cười nhìn Hàn Hiểu Hiểu. "Tìm hắn?" Hàn Hiểu Hiểu nhíu mày. Tống Vân Hi gật đầu nhẹ, rồi lại lắc đầu… Không nói gì… "Ngươi đem bệnh án của hắn cho ông ngươi xem rồi?" Cuối cùng Hàn Hiểu Hiểu vẫn không nhịn được mà chủ động hỏi. Tống Vân Hi thấy trên mặt Hàn Hiểu Hiểu có vẻ cố che giấu nhưng vẫn không che hết được vẻ lo lắng, khóe miệng lập tức nhếch lên một đường cong đắc ý. "Xem rồi, ông bảo hôm nay sẽ tìm bác sĩ đã khám cho hắn khi đó để hỏi lại tình hình cụ thể." Tống Vân Hi thản nhiên trả lời. "Vậy ngươi tới đây làm gì?" Hàn Hiểu Hiểu nghe xong, dù trong lòng mừng như điên nhưng trên mặt không hề lộ ra chút nào. Cô biết chỉ cần mình tỏ vẻ đặc biệt để ý, Tống Vân Hi sẽ thừa cơ ra giá… "Tối qua, Trần Khinh Tuyết kia uy hiếp ta, bảo ta đừng đến nhà ngươi nữa." Tống Vân Hi từ tốn mở miệng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hàn Hiểu Hiểu, Tống Vân Hi bắt đầu ra điều kiện… "Lời nàng ta không tính." Hàn Hiểu Hiểu quả quyết đáp. "Hạ Hân Di và Lưu Tử Diệp luôn muốn đánh ta." "Lát nữa ta sẽ gọi điện thoại cho bọn họ trước mặt ngươi." Hàn Hiểu Hiểu thấy Tống Vân Hi vòng vo mãi mà không nói vào trọng điểm... Mặt mày dần dần trầm xuống… Tống Vân Hi nghe xong có chút hài lòng cùng vẻ tinh nghịch gật đầu… Rồi lại chuyển chủ đề. "Rốt cuộc ngươi và hắn có quan hệ thế nào? Tại sao một người như ngươi lại để nhiều cô gái không rõ ràng cứ dây dưa như vậy? Hơn nữa ta ở nhà ngươi không thấy một tấm hình chung nào của hai người?" Đối mặt với mạch não không rõ ràng của Tống Vân Hi, Hàn Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu… "Bởi vì hắn sắp chết." Hàn Hiểu Hiểu nhẫn nại trả lời. "Vậy à, vậy ta giúp ngươi cho hắn sống thêm ba tháng, để hắn ở cùng ngươi hết năm nay, năm tháng sau hắn về với ta." Tống Ngọc Hi vòng vo nửa ngày… Cuối cùng cũng lộ ra điều kiện thật sự… Không còn cách nào, ai bảo Hàn Hiểu Hiểu và Tần Mặc Diễm hai người kia quá đáng sợ… Hơn nữa còn là cảnh sát… Nàng căn bản không đụng vào được hai người này… "Không thể nào." Hàn Hiểu Hiểu nghe xong liền cự tuyệt thẳng thừng. Đem Lý Uyên giao cho Tống Vân Hi… Cô gần như có thể nghĩ ra được Tống Vân Hi sẽ làm gì với thân thể của hắn. Thấy Hàn Hiểu Hiểu từ chối quyết liệt như vậy, Tống Vân Hi trong nháy mắt nhíu mày. "Vậy chờ hắn chết, ta có thể trả lại cho ngươi một bộ phận, ngươi muốn bộ phận nào?" Lời của Tống Vân Hi khiến mí mắt Hàn Hiểu Hiểu giật nảy lên… Nghe sao có cảm giác quen thuộc quá… Hình như trước đây cô cũng từng dùng kiểu này để châm chọc Hạ Hân Di. Nhưng Tống Vân Hi trước mắt này, rõ ràng là nói thật… Không phải nói đùa… "Không được!" Hàn Hiểu Hiểu vẫn kiên quyết cự tuyệt… Lần này Tống Vân Hi cũng bực mình. Sau một hồi thương lượng, cuối cùng Tống Vân Hi có vẻ nhượng bộ, lấy ra từ trong túi một bức họa đã được cuộn lại. "Yêu cầu cuối cùng, treo bức họa này ở phòng khách nhà ngươi, nếu không thì khỏi bàn nữa." Hàn Hiểu Hiểu nhận lấy bức vẽ mở ra xem, đó là một bức phác họa Lý Uyên. Bên này Lý Uyên vừa giao xong một đơn hàng, đột nhiên nhận được điện thoại của Hàn Hiểu Hiểu. "Buổi chiều ngươi có rảnh không?" Giọng Hàn Hiểu Hiểu nghe có chút mệt mỏi. "Rảnh." "Đi ra ngoài với ta một chuyến." "Được." Lý Uyên không hỏi gì đã trực tiếp đồng ý. Hai người hẹn xong địa điểm, cúp điện thoại Lý Uyên liền trực tiếp tắt phần mềm giao đồ ăn. Chuyện này mà đổi là trước kia, chắc chắn trong vòng năm phút đồng hồ sẽ nhận được điện thoại của trạm trưởng… Đỗ xe điện ULIKE xong, khoảng mười mấy phút sau, chiếc Benz màu đỏ của Hàn Hiểu Hiểu xuất hiện trước mắt. "Sao ngươi lại ở đây?" Xe dừng trước mặt Lý Uyên, Hàn Hiểu Hiểu hạ cửa kính xe, không nhịn được hỏi một câu. "Ngươi không phải đang đi làm ở tập đoàn Hạ thị sao?" "Ta ra ngoài làm thêm…." Lý Uyên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. Hàn Hiểu Hiểu nghe xong liền liếc mắt… Trong nhà cái gì cũng có, còn cần ngươi đi làm thêm sao? ! Chỉ cần có thể dùng tiền mua được, chẳng phải là chuyện một câu nói của Lý Uyên hay sao? ! Nhưng đến khi nói ra, Hàn Hiểu Hiểu lại đổi ý. "Ta cho ngươi hơn 100 vạn trong thẻ, nếu không đủ thì nói ta, ta còn có một căn nhà do ba mẹ sang tên cho, nếu ngươi thiếu tiền ta có thể tìm chỗ nào tiện lợi để bán đi." Lý Uyên nghe xong, lập tức lắc đầu. "Không phải chuyện tiền bạc... Ta muốn dùng khoảng thời gian hạn hẹp này làm cho nó dài ra một chút..." Lý Uyên thuận miệng nói một câu. Hàn Hiểu Hiểu nghe xong trong nháy mắt ngây ra… Cho nên đây là hắn đang dùng chút thời gian cuối cùng còn lại để trải nghiệm cuộc sống khác biệt trong thế gian này sao? Mắt Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên bị gió làm cay… Sau đó một cảm giác tự trách tột độ lập tức xông lên đầu. Hắn chỉ còn hơn hai tháng cuối cùng, mình vậy mà trong khoảng thời gian này gần như không dành thời gian bên cạnh hắn. Nghĩ đến đó, Hàn Hiểu Hiểu gần như không chút do dự, lấy điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của cục trưởng Dương. "Cục trưởng Dương, tôi muốn xin từ chức, ngày mai anh sắp xếp người bàn giao công việc cho tôi." Gửi tin xong, Hàn Hiểu Hiểu hoàn toàn không để ý tới điện thoại của cục trưởng Dương gần như gọi đến ngay lập tức. Quay đầu nhìn Lý Uyên nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lý Uyên. Hai người mắt đối mắt, không khí trong xe đột nhiên trở nên có chút mờ ám... Mãi đến khi một anh cảnh sát giao thông tiến đến gõ cửa sổ xe ra hiệu không được dừng xe quá lâu, Hàn Hiểu Hiểu mới thu lại ánh mắt. "Điện thoại của ngươi cứ reo hoài, có muốn ta nghe hộ không?" Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu, lại nhìn điện thoại của cô cứ reo lên liên tục. "Không cần để ý đến anh ta." Hàn Hiểu Hiểu lắc đầu, đưa tay tắt điện thoại… "Vậy chúng ta định đi đâu?" Lý Uyên nhìn về phía trước con đường, mơ hồ có cảm giác không lành. Hàn Hiểu Hiểu không trả lời. Mãi đến khi xe dừng ở cửa một tiệm áo cưới lớn. "Đến rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận