Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 99

Chương 99Chương 99
"Trực tiếp ném vào, đậu nành và đậu phộng của chúng ta đều phải cháy khét, dùng tro nóng này từ từ nấu, nấu không khét lại còn ăn ngon."
Thần Quang lúc này mới chợt hiểu, nhất thời suy nghĩ anh Cửu Phong quả thật là lợi hại, cái gì cũng hiểu!
Cô học theo dáng vẻ của Tiêu Cửu Phong, vùi những thứ đó vào, sau đó cũng không có chuyện gì nữa, liền ngồi xổm ở đó, trông mong nhìn thịt thỏ nướng kia.
Bên ngoài thịt thỏ đã nhìn ra màu vàng óng, chảy mỡ tí tách xuống, thỉnh thoảng có một giọt mỡ trong trẻo ố vàng chậm rãi rơi vào trong đống lửa đang cháy, sẽ phát ra tiếng vang xèo xèo, bên trong đống lửa cũng theo đó mà dấy lên tia lửa nhỏ.
Thần Quang nhìn mà nước miếng chảy xuống, ngồi xổm ở đó, nâng cằm lên, mắt lom lom nhìn: "Khi nào mới chín nhỉ2"
Tiêu Cửu Phong giương mắt nhìn sang, từ góc độ này, anh thậm chí có thể nhìn thấy trên khuôn mặt ngây ngô kia có một tầng lông tơ tinh tế, trong ánh lửa nhảy nhót, trên mặt cô giống như được mạ một tầng màu vàng nhạt, nhẫn nhụi mềm mại.
Anh là người sống hai đời, kiếp trước từng hưởng thụ quyền lợi, đùa bỡn lòng người, cũng chà đạp qua mạng người.
Mà cô lại đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, ngây ngô giống như cây non vừa mới nhú ra chồi non trên núi.
Thần Quang đang si mê nhìn thịt thỏ nướng rốt cuộc cũng cảm giác được ánh mắt của Tiêu Cửu Phong, cô ngẩng đầu, buồn bực nói: "Anh Cửu Phong, làm sao vậy?”
Tiêu Cửu Phong không nói gì, vẫy tay ý bảo cô lại đây.
Thần Quang cũng lười đứng lên, cứ ngồi xổm như vậy mà dịch chân, rất cố sức xê dịch mấy lần, mãi mới dời đến bên cạnh anh.
Tiêu Cửu Phong bị dáng vẻ của cô chọc cười: "Lười chết đi được."
Thần Quang nhích đầu lại gần: "Bụng kêu ùng ục, không ăn no cũng không có khí lực."
Tiêu Cửu Phong nhịn không được đưa tay, xoa xoa đầu cô, đầu tóc xù xù kia quả thật giống như một con chó nhỏ.
Thần Quang thuận thế dứt khoát ghé vào đầu gối anh, nghiêng mặt, nhìn ánh lửa kia.
Ban đêm trong núi rất yên tĩnh, không có dấu vết của con người trên mọi nẻo đường, chỉ có tiếng kêu của động vật trong núi sâu truyền đến.
Bởi vì là ở trong núi, tiếng kêu kia so với bình thường thì truyền đến rõ ràng hơn, tiếng động vật kêu gao từ trong núi trống trải truyên đến, mặc dù xa xôi nhưng không hề ngăn trở truyền vào trong tai, thoạt nghe thì có chút khiếp người.
Bàn tay to của Tiêu Cửu Phong vén mái tóc lộn xộn trên lỗ tai của Thần Quang lên sau đầu, sau đó thuận thế che lỗ tai cô lại.
Thần Quang hiểu được ý tứ của anh, thế nhưng lại đưa tay cầm lấy tay anh dời đi, chẳng những dời đi, còn thấp giọng hừ hừ một tiếng: "Không cần nha."
Tiếng oán giận mềm mại dễ nghe của cô gái nhỏ rất động lòng người, trong đêm tối này nghe vào giống như mật đường.
Giọng của Tiêu Cửu Phong trở nên thấp mà khàn: "Em không sợ sao?”
Cô là cô gái nhỏ ngay cả chuột cũng sợ.
Thần Quang lại mím môi cười, có chút đắc ý nói: "Em ở trên núi, đương nhiên nghe quen rồi! Nghe tiếng kêu này em còn cảm thấy thân thiết đấy!"
Tiêu Cửu Phong liền muốn rút tay về.
Ai biết được Thần Quang lại nắm tay anh, để cho tay kia đặt trên mặt của mình.
"Hử?"
"Em thích." Thần Quang nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa kia, nhắm mắt lại và thì thào: "Bàn tay của anh rất lớn, rất cứng, nhưng rất mạnh mẽ."
Cô thích xúc cảm khi hai bàn tay lớn mang vết chai dày kia cọ qua gò má cô.
Cũng thích sự khô ráo và hương vị ánh nắng mặt trời ở trên đó.
Gió đêm mùa hè thổi từ những ngọn núi rất trống trải tới, mang theo một chút mát mẻ thoải mái đến cho con người.
Tia thấm lạnh kia nhấc lên mái tóc ngắn mềm mại của Thần Quang, cũng thổi đến đống lửa kia theo đó mà nhảy múa.
Thần Quang nghe tiếng lốp bốp nhỏ vụn mà đống lửa phát ra, mềm mềm hỏi: "Khi nào có thể ăn được thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận