Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 53
Chuong 53Chuong 53
Vương Phú Quý đắc ý nghĩ thầm: Cho dù Tiêu Cửu Phong có thể hung dữ tàn nhẫn đến đâu, còn không phải là tốn công vô ích nhìn một cái giếng mà phát thèm thôi sao!
Về phần Vương Kim Long thì càng là cười thầm trong lòng, chẳng qua hắn cố gắng ổn định, đè nén ý cười, ho một tiếng, rất là nghiêm trang nói: "Cửu Phong, cậu nhìn xem, cậu nơi này cũng không có chứng cớ gì, ở chỗ tôi thì có nhân chứng, như vậy coi như cái giếng này thuộc về chúng tôi đúng không?”
Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Gấp cái gì? Bằng chứng của tôi ở đây vẫn chưa được lấy ra đâu."
Người bên cạnh nghe anh nói như vậy đều cười ha ha: "Lăng nhằng cái gì, anh ngược lại lấy ra xem nào!”
Tiêu Cửu Phong cũng không vội, anh không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng, bắt đầu đào đất bên giếng.
Tất cả mọi người nhìn vậy thì mê muội rồi, Vương Kim Long nhịn không được nói: "Cậu đang làm gì đó?”
Tiêu Cửu Phong không phản ứng, tiếp tục chuyên tâm đào.
Bên cạnh liền có người nóng nảy, không phải hắn không chiếm được cái giếng này, nên muốn phá hư đấy chứ?
Lập tức có người tiến lên ngăn cản: "Này, cái giếng này sau này là của người thôn Vương Lâu chúng tôi, anh không thể tùy tiện đào như thết"
Tiêu Cửu Phong lại căn bản không để ý tới, tay anh cầm xẻng, đào xong xẻng cuối cùng, lại ở bên ngoài giếng hung hăng cào một cái, sau đó lưu loát đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người, xong xuôi mới nói: "Chứng cứ ở chỗ này, các người lại đây xem đi."
Đây là làm trò gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trên tảng đá bên ngoài bệ giếng mơ hồ có mấy dòng chữ như rồng bay phượng múa.
Vương Kim Long mở to hai mắt nhìn, hắn tốt xấu gì cũng đã đi học, mơ hồ nhận ra dòng chữ cuối cùng là: Thôn Hoa Câu Tử đào giếng mang lại lợi ích cho con cháu, lạc khoản (*) là hương thân Hoa Câu Tử năm Canh Dần.
Vương Kim Long nhìn thấy dòng chữ này, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Người bên cạnh căn bản không thể nhìn rõ trên giếng kia viết chữ gì, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nơi đó có chữ viết, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Vương Kim Long đã thay đổi sau khi nhìn thấy dòng chữ kia, trở nên đặc biệt khó coi, tựa như cha hắn chết phải đưa tang vậy.
Tiêu Bảo Đường cùng mấy cán bộ đều duỗi cổ ra xem, nhìn trên bệ giếng rốt cuộc có cái gì, nhưng cũng không thể nhìn rõ chữ ở đối diện bọn họ, Tiêu Bảo Đường nóng nảy, lập tức chạy tới, ngồi xổm ở đó xem.
Mà ở khoảng cách xa hơn, ví dụ như mấy người chỗ Thần Quang, bởi vì quá xa nên ngay cả trên giếng có chữ cũng không nhìn thấy, các cô chỉ có thể xa xa nhìn thấy sắc mặt của Vương Kim Long không thích hợp, các cô còn nhìn thấy một đám người vốn ầm ï đột nhiên không nói gì, tất cả đều nhìn bệ giếng kia.
Tống Quế Hoa là một người nóng tính, nhịn không được bắt đầu la hét: "Đây là sao, bọn họ rốt cuộc nhìn cái gì vậy? Cửu Phong cho người ta xem cái gì đó? Vương Kim Long kia sao lại giống như là chết cha chết mẹ thế!"
Vợ Tiêu Bảo Huy cũng nhón mũi chân nhìn: "Không biết nữa... Rốt cuộc là chú cho người ta xem cái gì thế không biết!"
Vốn dĩ cảm thấy cái giếng kia đã thuộc về thôn Vương Lâu người ta, khẳng định không còn phần của mình, nhưng hiện tại nhìn biến cố này, nhìn khuôn mặt của Vương Kim Long kia, ít nhiều cũng tồn tại một tia hy vọng, dù không đám nghĩ nhưng mơ hồ lại dâng lên hy vọng.
Lúc này xã viên bên cạnh ai nấy đều tò mò, đều chen chúc về phía trước, đám người liền am ï lên, hai xã viên của hai đại đội sản xuất lại thiếu chút nữa chen chúc cùng một chỗ, xô xô đẩy đẩy.
Trong đám người, Tiêu Bảo Đường đột nhiên hưng phấn, ánh mắt hắn lộ ra tỉnh quang, hô to một tiếng: "Đều không được chen chúc, cũng không được lộn xộn, chú của tôi đưa ra chứng cứ, nơi này có chứng cứ!"
Chú thích:
(9 Lạc khoản: Là dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa, bức thư hay các bức tượng lưu niệm...
Vương Phú Quý đắc ý nghĩ thầm: Cho dù Tiêu Cửu Phong có thể hung dữ tàn nhẫn đến đâu, còn không phải là tốn công vô ích nhìn một cái giếng mà phát thèm thôi sao!
Về phần Vương Kim Long thì càng là cười thầm trong lòng, chẳng qua hắn cố gắng ổn định, đè nén ý cười, ho một tiếng, rất là nghiêm trang nói: "Cửu Phong, cậu nhìn xem, cậu nơi này cũng không có chứng cớ gì, ở chỗ tôi thì có nhân chứng, như vậy coi như cái giếng này thuộc về chúng tôi đúng không?”
Tiêu Cửu Phong nhướng mày: "Gấp cái gì? Bằng chứng của tôi ở đây vẫn chưa được lấy ra đâu."
Người bên cạnh nghe anh nói như vậy đều cười ha ha: "Lăng nhằng cái gì, anh ngược lại lấy ra xem nào!”
Tiêu Cửu Phong cũng không vội, anh không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng, bắt đầu đào đất bên giếng.
Tất cả mọi người nhìn vậy thì mê muội rồi, Vương Kim Long nhịn không được nói: "Cậu đang làm gì đó?”
Tiêu Cửu Phong không phản ứng, tiếp tục chuyên tâm đào.
Bên cạnh liền có người nóng nảy, không phải hắn không chiếm được cái giếng này, nên muốn phá hư đấy chứ?
Lập tức có người tiến lên ngăn cản: "Này, cái giếng này sau này là của người thôn Vương Lâu chúng tôi, anh không thể tùy tiện đào như thết"
Tiêu Cửu Phong lại căn bản không để ý tới, tay anh cầm xẻng, đào xong xẻng cuối cùng, lại ở bên ngoài giếng hung hăng cào một cái, sau đó lưu loát đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người, xong xuôi mới nói: "Chứng cứ ở chỗ này, các người lại đây xem đi."
Đây là làm trò gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trên tảng đá bên ngoài bệ giếng mơ hồ có mấy dòng chữ như rồng bay phượng múa.
Vương Kim Long mở to hai mắt nhìn, hắn tốt xấu gì cũng đã đi học, mơ hồ nhận ra dòng chữ cuối cùng là: Thôn Hoa Câu Tử đào giếng mang lại lợi ích cho con cháu, lạc khoản (*) là hương thân Hoa Câu Tử năm Canh Dần.
Vương Kim Long nhìn thấy dòng chữ này, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Người bên cạnh căn bản không thể nhìn rõ trên giếng kia viết chữ gì, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nơi đó có chữ viết, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt của Vương Kim Long đã thay đổi sau khi nhìn thấy dòng chữ kia, trở nên đặc biệt khó coi, tựa như cha hắn chết phải đưa tang vậy.
Tiêu Bảo Đường cùng mấy cán bộ đều duỗi cổ ra xem, nhìn trên bệ giếng rốt cuộc có cái gì, nhưng cũng không thể nhìn rõ chữ ở đối diện bọn họ, Tiêu Bảo Đường nóng nảy, lập tức chạy tới, ngồi xổm ở đó xem.
Mà ở khoảng cách xa hơn, ví dụ như mấy người chỗ Thần Quang, bởi vì quá xa nên ngay cả trên giếng có chữ cũng không nhìn thấy, các cô chỉ có thể xa xa nhìn thấy sắc mặt của Vương Kim Long không thích hợp, các cô còn nhìn thấy một đám người vốn ầm ï đột nhiên không nói gì, tất cả đều nhìn bệ giếng kia.
Tống Quế Hoa là một người nóng tính, nhịn không được bắt đầu la hét: "Đây là sao, bọn họ rốt cuộc nhìn cái gì vậy? Cửu Phong cho người ta xem cái gì đó? Vương Kim Long kia sao lại giống như là chết cha chết mẹ thế!"
Vợ Tiêu Bảo Huy cũng nhón mũi chân nhìn: "Không biết nữa... Rốt cuộc là chú cho người ta xem cái gì thế không biết!"
Vốn dĩ cảm thấy cái giếng kia đã thuộc về thôn Vương Lâu người ta, khẳng định không còn phần của mình, nhưng hiện tại nhìn biến cố này, nhìn khuôn mặt của Vương Kim Long kia, ít nhiều cũng tồn tại một tia hy vọng, dù không đám nghĩ nhưng mơ hồ lại dâng lên hy vọng.
Lúc này xã viên bên cạnh ai nấy đều tò mò, đều chen chúc về phía trước, đám người liền am ï lên, hai xã viên của hai đại đội sản xuất lại thiếu chút nữa chen chúc cùng một chỗ, xô xô đẩy đẩy.
Trong đám người, Tiêu Bảo Đường đột nhiên hưng phấn, ánh mắt hắn lộ ra tỉnh quang, hô to một tiếng: "Đều không được chen chúc, cũng không được lộn xộn, chú của tôi đưa ra chứng cứ, nơi này có chứng cứ!"
Chú thích:
(9 Lạc khoản: Là dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa, bức thư hay các bức tượng lưu niệm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận