Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 266: Phien Ngoai 19
Chuong 266: Phien Ngoai 19Chuong 266: Phien Ngoai 19
Thần Quang vô tội nói: "Không có một đêm, chỉ có nửa đêm..."
Tiêu Cửu Phong: "Nghĩ ra kết quả nào chưa?"
Thần quang chớp mi mắt ngấn lệ vào cái, một giọt nước mắt trong suốt liền từ hai má trắng noãn trượt xuống: "Tôi nghĩ tôi phải tìm một người tuấn tú, tốt nhất là mặt trắng bệch."
Nói xong, cô cẩn thận liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Phong một cái, mặt anh không trắng.
Anh vừa nhìn liền biết là hung dữ, hung dữ quá chừng, giống như là một tên cướp đường!
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm cô nhóc này, nhìn giọt nước mắt lướt qua làn da trắng như tuyết, cuối cùng lăn vào trong cái cổ ửng hồng.
Đôi mắt của anh bắt đầu trở nên tối tăm: "Phải không?"
Thần Quang nhu thuận gật đầu: "Vâng đúng vậy, tôi chính là nghĩ như thế! Nhưng tôi không nhất định phải gặp được người đó!"
Cô nhận mệnh, đụng phải cái dạng øì thì chính là cái đó, không có cách nào để lựa chọn.
Khóe môi Tiêu Cửu Phong giương lên một nụ cười đùa cợt.
Không phải nói đây là vợ tương lai của anh sao, anh còn chưa ghét bỏ cô, mà cô lại soi mói trước rồi sao?
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, đột nhiên nắm chặt mắt cá chân cô.
"Aaaaaa.." Thần Quang hét lớn.
"Có đau không?" Thần Quang khóc: "Có một chút."
"Không có sao đâu ạ." Giọng nói của Tiêu Cửu Phong lộ ra ôn nhu nguy hiểm: "Tôi bôi thuốc cho cô trước vậy."
"Tôi... tôi không cần phải bôi thuốc đâu..." Thần Quang run giọng nói.
Ở trong lòng cô, bôi thuốc đại khái tương đương với phết gia vị, cô không quên việc anh nói muốn ăn mình.
"Không thể không bôi được." Giọng của Tiêu Cửu Phong bình tĩnh lạnh lùng, không cho phép cô có chút nghi ngờ.
***********%
Thần Quang mở to hai mắt, thật cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Tiêu Cửu Phong.
Cô luôn luôn sợ hãi, ngay giây tiếp theo anh sẽ đột nhiên lấy ra một con dao, hoặc nhe răng nanh kinh hoàng ra nuốt lấy cô.
Nhưng mà cũng không có, trông anh như thế nhưng thật sự là muốn bôi thuốc cho cô.
Cái bình nhỏ kia rất kỳ quái, có một mùi hương kỳ dị, nhưng không thể không nói, mắt cá chân của cô sau khi được bồi thuốc, quả nhiên tốt hơn nhiều, sẽ không giống như lúc trước mà đau đớn nữa.
Thần Quang không hiểu, cũng có chút nghỉ hoặc, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, không phải anh muốn ăn cô hay sao?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt ti hf đang đánh giá của cô lại bị Tiêu Cửu Phong tóm ngay tận mắt.
Tiêu Cửu Phong: "Vì sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Khuôn mặt của Thần Quang đỏ ửng: "Tôi.. tôi không có."
Tiêu Cửu Phong: "Dáng vẻ của cô bây giờ giống như đang ăn trộm."
Trên mặt Thần Quang càng đỏ lên, ngay cả cổ cũng nổi lên vệt đỏ nhạt ngượng ngùng.
Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng gõ bàn trà trước mặt: "Nói thật thì trong mười tám tầng địa ngục có rất nhiều thủ đoạn."
Âm thanh gõ lên bàn trà gỗ của người đàn ông vang lên từng tiếng từng tiếng, Thần Quang khẽ rùng mình một cái, vội vàng nói: "Anh, tại sao anh lại bôi thuốc cho tôi?"
Tiêu Cửu Phong: "Cô cho rằng tại sao?"
Thần Quang ngượng ngùng cúi đầu, co rúm lại nhỏ giọng nói: "Có phải anh muốn nuôi tôi mập lên, sau đó mới một ngụm ăn tôi hay không?"
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt hơi sâu xa, nhìn chằm chăm ni cô nhỏ này.
Cô có một đôi mắt ngây thơ đơn thuần, giống như một đứa trẻ đang nhìn mình, anh đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của cô.
Cô cho rằng anh là Chung Quỳ ăn thịt người.
Nhưng những lời cô nói ra, nếu là đàn ông đều sẽ hiểu lầm, hiểu lầm cô đang khiêu khích mình.
Đây là một sự trêu ghẹo pha trộn giữa thanh thuần và gợi cảm.
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô: "Đúng vậy, nuôi béo rồi ăn."
Ngay khi những lời này được nói ra, Thần Quang lộ ra vẻ tủi thân quả nhiên là vậy: "Tôi biết mà."
Khóe miệng Tiêu Cửu Phong nở ra một nụ cười đùa cợt: "Hiện tại phải ăn cơm trước đã."
Ăn cơm sao?
Thần Quang vừa nghe lời này, nhất thời cảm thấy cái bụng nhỏ của mình kêu lên ùng ục.
Cô đói, đói quá rồi!
Lần ăn cơm gần đây nhất của cô là khi nào, vẫn là ở trong chùa của các cô, lúc đó cô ăn cái gì? Hình như chỉ là một chén nước canh bột đậu loãng, thưa thớt đến mức có thể nhìn thấy bóng người.
Thần Quang vô tội nói: "Không có một đêm, chỉ có nửa đêm..."
Tiêu Cửu Phong: "Nghĩ ra kết quả nào chưa?"
Thần quang chớp mi mắt ngấn lệ vào cái, một giọt nước mắt trong suốt liền từ hai má trắng noãn trượt xuống: "Tôi nghĩ tôi phải tìm một người tuấn tú, tốt nhất là mặt trắng bệch."
Nói xong, cô cẩn thận liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Phong một cái, mặt anh không trắng.
Anh vừa nhìn liền biết là hung dữ, hung dữ quá chừng, giống như là một tên cướp đường!
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm cô nhóc này, nhìn giọt nước mắt lướt qua làn da trắng như tuyết, cuối cùng lăn vào trong cái cổ ửng hồng.
Đôi mắt của anh bắt đầu trở nên tối tăm: "Phải không?"
Thần Quang nhu thuận gật đầu: "Vâng đúng vậy, tôi chính là nghĩ như thế! Nhưng tôi không nhất định phải gặp được người đó!"
Cô nhận mệnh, đụng phải cái dạng øì thì chính là cái đó, không có cách nào để lựa chọn.
Khóe môi Tiêu Cửu Phong giương lên một nụ cười đùa cợt.
Không phải nói đây là vợ tương lai của anh sao, anh còn chưa ghét bỏ cô, mà cô lại soi mói trước rồi sao?
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, đột nhiên nắm chặt mắt cá chân cô.
"Aaaaaa.." Thần Quang hét lớn.
"Có đau không?" Thần Quang khóc: "Có một chút."
"Không có sao đâu ạ." Giọng nói của Tiêu Cửu Phong lộ ra ôn nhu nguy hiểm: "Tôi bôi thuốc cho cô trước vậy."
"Tôi... tôi không cần phải bôi thuốc đâu..." Thần Quang run giọng nói.
Ở trong lòng cô, bôi thuốc đại khái tương đương với phết gia vị, cô không quên việc anh nói muốn ăn mình.
"Không thể không bôi được." Giọng của Tiêu Cửu Phong bình tĩnh lạnh lùng, không cho phép cô có chút nghi ngờ.
***********%
Thần Quang mở to hai mắt, thật cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Tiêu Cửu Phong.
Cô luôn luôn sợ hãi, ngay giây tiếp theo anh sẽ đột nhiên lấy ra một con dao, hoặc nhe răng nanh kinh hoàng ra nuốt lấy cô.
Nhưng mà cũng không có, trông anh như thế nhưng thật sự là muốn bôi thuốc cho cô.
Cái bình nhỏ kia rất kỳ quái, có một mùi hương kỳ dị, nhưng không thể không nói, mắt cá chân của cô sau khi được bồi thuốc, quả nhiên tốt hơn nhiều, sẽ không giống như lúc trước mà đau đớn nữa.
Thần Quang không hiểu, cũng có chút nghỉ hoặc, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, không phải anh muốn ăn cô hay sao?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt ti hf đang đánh giá của cô lại bị Tiêu Cửu Phong tóm ngay tận mắt.
Tiêu Cửu Phong: "Vì sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Khuôn mặt của Thần Quang đỏ ửng: "Tôi.. tôi không có."
Tiêu Cửu Phong: "Dáng vẻ của cô bây giờ giống như đang ăn trộm."
Trên mặt Thần Quang càng đỏ lên, ngay cả cổ cũng nổi lên vệt đỏ nhạt ngượng ngùng.
Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng gõ bàn trà trước mặt: "Nói thật thì trong mười tám tầng địa ngục có rất nhiều thủ đoạn."
Âm thanh gõ lên bàn trà gỗ của người đàn ông vang lên từng tiếng từng tiếng, Thần Quang khẽ rùng mình một cái, vội vàng nói: "Anh, tại sao anh lại bôi thuốc cho tôi?"
Tiêu Cửu Phong: "Cô cho rằng tại sao?"
Thần Quang ngượng ngùng cúi đầu, co rúm lại nhỏ giọng nói: "Có phải anh muốn nuôi tôi mập lên, sau đó mới một ngụm ăn tôi hay không?"
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt hơi sâu xa, nhìn chằm chăm ni cô nhỏ này.
Cô có một đôi mắt ngây thơ đơn thuần, giống như một đứa trẻ đang nhìn mình, anh đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của cô.
Cô cho rằng anh là Chung Quỳ ăn thịt người.
Nhưng những lời cô nói ra, nếu là đàn ông đều sẽ hiểu lầm, hiểu lầm cô đang khiêu khích mình.
Đây là một sự trêu ghẹo pha trộn giữa thanh thuần và gợi cảm.
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô: "Đúng vậy, nuôi béo rồi ăn."
Ngay khi những lời này được nói ra, Thần Quang lộ ra vẻ tủi thân quả nhiên là vậy: "Tôi biết mà."
Khóe miệng Tiêu Cửu Phong nở ra một nụ cười đùa cợt: "Hiện tại phải ăn cơm trước đã."
Ăn cơm sao?
Thần Quang vừa nghe lời này, nhất thời cảm thấy cái bụng nhỏ của mình kêu lên ùng ục.
Cô đói, đói quá rồi!
Lần ăn cơm gần đây nhất của cô là khi nào, vẫn là ở trong chùa của các cô, lúc đó cô ăn cái gì? Hình như chỉ là một chén nước canh bột đậu loãng, thưa thớt đến mức có thể nhìn thấy bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận