Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 252: Phien ngoai 5

Chuong 252: Phien ngoai 5Chuong 252: Phien ngoai 5
Thần Quang nhịn không được nở nụ cười, lại cùng mọi người nói đến chuyện trong thành phố, kỳ thật trong thành cũng không có gì, chỉ đơn giản là đi làm tan tầm, chẳng qua là ăn lương thực hàng hóa, có thể đúng giờ phát phiếu lương thực, phiếu vải còn có cả tiền, nên vật chất tốt hơn ở nông thôn một chút.
Trong đó có một người đang ăn bánh quy, rất ngại ngùng mà nhìn Thần Quang.
Thần Quang nhìn quen mắt, đột nhiên nhớ tới, đây chính là người lúc trước nói muốn cầu hôn mình.
Khi đó Tiêu Cửu Phong căn bản không phải là vợ chồng thật sự với cô, trong lòng cô không thoải mái, cố ý gây sự, có mấy người muốn cầu hôn, có Vương Kim Long, còn có người đang ở trước mắt này. Người nọ hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, ăn bánh quy, cứ ngượng ngùng cúi đầu như vậy, một người đàn ông to lớn như vậy mà nhìn õng à õng ẹo, Thần Quang thấy vậy thì ngược lại mím môi muốn cười.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Thần Quang thu dọn nấu cơm cho bọn nhỏ, Tiêu Cửu Phong ở đó dẫn bọn nhỏ chơi đùa.
Anh ngược lại rất có thể đùa giỡn với con nít, dạy bọn nhỏ cách trèo cây bắt ve sầu, nói cho đứa nhỏ con ve sầu sẽ cuộn tổ ở đâu, lại nói cho đứa nhỏ đây là loại rau dại gì, đó là hoa gì, mấy đứa nhỏ hứng thú bừng bừng, Nhu Bảo còn ngoan ngoãn hái xuống, nói là muốn kẹp vào trong sách làm mẫu vật.
Thần Quang nhìn bộ dạng kia của anh, cô đột nhiên muốn bật cười.
Cô nhớ tới lúc ban đầu, cô đi tới cái sân này, vào phòng này, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiêu Cửu Phong cao lớn mạnh mẽ, theo bản năng cảm thấy anh rất đáng sợ, giống như một bọn cướp đường, trong lòng cô sợ hãi, luôn lo lắng anh sẽ đánh mình.
Sau đó, anh đối xử tốt với cô, nhưng không làm vợ chồng thật với cô, trong lòng Thần Quang khổ sở thất vọng.
Tất cả những điều này, bởi vì một lần nữa trở lại sân nhà năm xưa, giống như một lần nữa được tô lên màu sắc tươi sáng sinh động, trở nên đặc biệt chân thực, thậm chí cô có thể nhớ lại một vài chi tiết nhỏ nhặt.
Cô thậm chí còn nhớ tới lần đầu tiên cô ôm lấy vòng eo tráng kiện của Tiêu Cửu Phong, nói muốn trở thành người phụ nữ của anh, cái xúc cảm cùng với thân hình cường tráng rắn chắc của anh.
Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh hơi thở ấm áp truyền đến, giọng nói của người đàn ông truyền vào tai cô: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"
Trái tìm của Thần Quang lập tức đập thình thich.
Cô hình như trở lại lúc ban đầu, trở lại lúc cô còn là một ni cô nhỏ hay ngượng ngùng, trở lại thành người mà lúc đối mặt với người đàn ông này thì sẽ hưng phấn và chờ mong, toàn thân trong nháy mắt đều run rẩy.
Cô mím môi, cười nói: "Không có gì, chỉ là em nhớ tới quá khứ."
Tiêu Cửu Phong nhìn ánh lửa, ánh lửa chiếu vào trong mắt anh, làm cho con ngươi thâm trầm kia dấy lên ngọn lửa.
Giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn, dùng âm thanh chỉ đủ để cho hai người nghe thấy nói bên tai cô: "Có phải em muốn ôn lại giấc mộng cũ hay không?"
Thần Quang vừa nghe ngữ điệu kia, liền biết chuyện gì xảy ra, nhất thời đỏ mặt tim đập thình thịch, cô cũng không dám quay đầu lại, liên dùng khuỷu tay chạm vào anh, kháng nghị nói: "Anh đừng nháo nhào lên như vậy, các con vẫn còn ở bên ngoài kìal"
Tiêu Cửu Phong nở nụ cười: "Bọn nhóc đi thu dọn căn phòng phía đông rồi."
Thần Quang: "Hở?"
Tiêu Cửu Phong: "Anh để cho hai đứa nhỏ đêm nay ở phòng phía đông, nói cho bọn nhỏ biết nơi đó cần bọn nhỏ tự mình thu dọn, hiện tại bọn nhỏ đã đi thu thập rồi." Thần Quang: "Bọn nhỏ cũng bằng lòng sao?"
Phải biết rằng bình thường hai đứa nhỏ này đều thích quấn lấy cô, hai đứa cũng không thích tự mình đi ngủ.
Tiêu Cửu Phong: "Dỗ dành một chút thì có biện pháp, bọn nhỏ đã bằng lòng tự mình ngủ ở phòng phía đông."
Thần Quang: "Anh! Giường trong phòng chính cũng lớn, có cần phải làm như anh sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận