Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 244

Chương 244Chương 244
Tô Lệ Lệ không nói lời nào mà cứ im lặng nhìn cô như vậy.
Thần Quang cảm thấy người này nhất định là có chuyện muốn nói với cô, cô ta đỏ mắt chờ mong để tới tìm cô, hơn nữa là thừa dịp Tiêu Cửu Phong đi mua bánh bao mà tới, đó chính là có chuyện muốn nói với cô rồi.
Nhưng mà nếu cô ta không nói, vậy thì cô cũng sẽ không hỏi, xem coi ai chịu đựng được, dù sao người muốn nói chuyện cũng không phải cô.
Quả nhiên một lát sau, Tô Lệ Lệ lại mở miệng: "Cô và anh ấy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy, có thể nói với tôi được không?"
Thần Quang: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ, anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi là nàng dâu của anh ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi!"
Tô Lệ Lệ thở dài một hơi.
Tiêu Cửu Phong ở trong lòng cô ta là một người anh hùng, một người anh hung đỉnh thiên lập địa.
Cô ta không thể tưởng tượng được người anh hùng xa cách đến mức không thể với tới này trong lòng cô ta, có một ngày sẽ bị người khác dùng loại ngữ khí này nói về anh.
Đàn ông, nàng dâu, lời nói quê mùa tới cỡ nào, cô ta không thể tin được đây là lời mà vợ của Tiêu Cửu Phong nói ra. Cô ta đang nhìn chằm chăm vào người phụ nữ được gọi là vợ Tiêu Cửu Phong này.
Không thể không chua xót thừa nhận, nàng dâu này của Tiêu Cửu Phong có dáng vẻ rất đẹp, làn da trắng nõn thanh tú, còn có mái tóc ngắn hơi xoăn, giống như là cố ý uốn xoăn, rất có phong cách phương Tây, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi đứng ở thủ đô, không biết chừng người ta còn tưởng rằng cô vừa mới từ nước ngoài trở về.
Có lẽ đây chính là lý do Tiêu Cửu Phong lựa chọn người phụ nữ này.
Tô Lệ Lệ hít một hơi thật sâu, nhìn Thần Quang: "Tôi đã từng thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích tôi."
Thần Quang lắng nghe điều này, vẻ mặt an tĩnh nhìn cô ta mà không nói øì.
Cô không biết một người phụ nữ cố ý tìm đến và nói như vậy với cô là có ý gì.
Tô Lệ Lệ: "Cô yên tâm, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ không nhịn được nên muốn nói chuyện với cô."
Thần Quang: "Ừ... Vậy thì cô nói đi."
Tô Lệ Lệ: "Lúc tôi nhìn thấy cô, tôi đã biết, anh ấy muốn cưới thì đã cưới từ lâu, nhưng anh ay lại không muốn cưới, tôi có sỉ tâm vọng tưởng cũng vô ích, căn bản không có hy vọng."
Trong đầu Thần Quang nghĩ, cô biết cái này thì tốt. Vậy thì bớt rách việc(*).
[Chú thích: (*) Rách việc: chẳng được việc gì, mà chỉ gây phiền phức rắc rối. ]
Tô Lệ Lệ cười khổ một tiếng, nhìn Thần Quang: "Nhưng mà tôi có một yêu cầu quá đáng."
Thần Quang cẩn thận nhìn Tô Lệ Lệ: "Cô nói xem."
Dĩ nhiên Tô Lệ Lệ có thể cảm giác được Thần Quang đang đề phòng, càng thêm chua xót cười than: "Cô yên tâm, tôi không có ý tứ khác, tôi chỉ hy vọng cô có thể chăm sóc anh ấy thật tốt, trước kia anh ấy nếm qua một ít khổ sở, cũng không dễ dàng øì, hiện tại thật vất vả mới vượt qua được, bây giờ hết thảy đều có thể nhìn thấy được ánh sáng cuộc đời, hy vọng cô có thể chăm sóc cuộc sống của anh ấy thật tốt."
Thần Quang có chút nghi hoặc nhìn Tô Lệ Lệ: "Nhưng mà anh ấy là chồng tôi, tôi là nàng dâu của anh ấy, chúng tôi vốn phải chăm sóc nhau thật tốt, anh ấy nên chăm sóc tôi thật tốt, tôi cũng nên chăm sóc anh ấy thật tốt, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Tô Lệ Lệ: "..."
Một lát sau, cô ta cắn môi: "Đúng vậy, cô nói đúng, hai người nên chăm sóc nhau thật tốt."
Thần Quang: "Chúng tôi vốn nên chăm sóc nhau thật tốt, vậy cô cố ý nói với tôi cái này là có ý gì?"
Tô Lệ Lệ đột nhiên có chút tức giận. Cô ta hít một hơi thật sâu.
Cô ta phát hiện không có cách nào nói chuyện với nàng dâu của Tiêu Cửu Phong này.
Đúng vậy, cô ta thừa nhận, cẩn thận suy nghĩ một chút, lời nói vừa rồi của cô ta quả thật là có vấn đề, nhưng rõ ràng cô ta không có ý đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận