Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 155

Chương 155Chương 155
Trên gương mặt cương ngạnh của anh không lộ ra bất kỳ biểu tình gì, đôi mắt thâm trầm đến mức không thể nhìn thấy đáy.
Đây là một người đàn ông đã sống hai đời, cô không thể nhìn thấu.
Cho nên cô dứt khoát không nhìn, anh thích tự mình giặt thì tự mình giặt, cô lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Tiêu Cửu Phong nắm chặt quần áo của mình, cúi đầu nhìn rồi lại nhìn hồi lâu.
Cô gái nhỏ dạo gần đây đang giận dỗi, anh biết điều đó chứ.
Nhưng giận dỗi lúc này thì anh lại càng không hiểu nổi.
Thậm chí sẽ có chút hoài nghi, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, lại có tính toán gì hay sao?
Lúc nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Phong liền nhớ tới những người đàn ông kia, những người đàn ông mơ ước cô, những người đàn ông muốn cưới cô về, trong con ngươi lập tức bắn ra tia sáng lạnh lẽo nặng nê.
Anh sẽ đồng ý hay sao?
Đừng có mà tưởng bở.
*x************% Hôm nay sau khi Thần Quang làm xong công việc được phân phối trong đại đội, cô tiếp tục cõng giỏ trúc đi lên núi.
Trước kia Tiêu Cửu Phong đặc biệt sủng cô, rất nhiều công việc nặng nhọc mệt mỏi cũng không cho cô làm, cô cũng yên tâm thoải mái không làm, chỉ ở nhà giặt quần áo cho anh, nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, nhưng hiện tại cô cảm thấy cô phải chăm chỉ làm việc hơn nữa.
Ngay cả quần áo anh cũng không cho cô giặt, cô dựa vào cái gì mà yên tâm thoải mái hưởng thụ được chứ.
Cho nên cô quyết định cõng giỏ trúc, chuẩn bị lên núi đào một ít rau dại, thuận tiện nhặt chút củi øì đó về dùng để nhóm lửa.
Lúc cô đi tới đó, ngược lại cũng gặp phải mấy xã viên, phần lớn là người của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu, bọn họ hiện tại tuy rằng nhận được lương thực cứu tế, bọn họ cũng vội vàng hoảng hốt đem lương thực mùa mới trồng lên, thế nhưng rốt cuộc lại không thể lập tức thu hoạch, những ngày như vậy khẳng định rất là gian nan.
Cho nên so với đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, người của thôn Vương Lâu là đã rất thắt lưng buộc bụng, không có việc gì thì đi lên núi đào đồ ăn, cây cỏ tranh hay rau dại gì đó đều là bảo vật.
Cô thấy chỗ gần thôn bên này rất đông người, dứt khoát cõng sọt trúc đi về phía bên kia. Cô là đứa nhỏ lớn lên trên núi, ngọn núi này kỳ thật cũng coi như là quen thuộc, cho dù hiện tại là chạng vạng tối thì cô cũng không quá sợ.
Ai biết được mới đi không bao xa liền cảm thấy xung quanh vô cùng thanh tịnh. Bên cạnh cô liền xuất hiện bóng dáng của một người.
Cô giật nảy mình, vội nhìn sang thì ra cũng là người quen biết, chính là Vương Kim Long.
Lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết Vương Kim Long, gần đây thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, cũng đã đụng mặt nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy đều chào hỏi và cười với cô.
Trước kia cô cảm thấy Vương Kim Long là người không tốt, bởi vì quan hệ giữa hắn và Tiêu Cửu Phong không được tốt đẹp cho lắm, nhưng mà gặp qua vài lần thì ngược lại cảm thấy người này cũng không có tật xấu gì lớn, chỉ là có tính hiếu thắng mạnh.
Vương Kim Long nhìn thấy cô, hai mắt sáng ngời: "Sao Cửu Phong lại cho cô ra ngoài nhặt củi như vậy?"
Đối với chuyện của mình và Tiêu Cửu Phong, kỳ thật Thần Quang không muốn nói với người khác: "Không có gì đâu ạ, ai nhặt thì cũng như nhau cả thôi, bình thường những thứ này anh ấy cũng không cho tôi làm, dù sao tôi cũng không thể luôn dùng đồ có sẵn hoài được."
Vương Kim Long nhìn bờ vai gầy hẹp của cô, thấy cô đeo một cái sot tre lớn như vậy liền cảm thấy không đành lòng: "Thôi nào để tôi giúp cô cống."
Thần Quang vội vàng nói: "Không cần đâu ạ, tôi có thể cõng được mà."
Vương Kim Long thấy cô cự tuyệt nên cũng không cưỡng cầu, ngược lại còn nói cho cô biết chỗ nào có rễ cỏ tranh, nơi nào có rau dại tốt nhất, còn đòi dẫn đường cho cô đi.
Thần Quang nhìn sắc trời không còn sớm, vả lại còn ở trong núi sâu, cô cảm thấy không được an toàn cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận