Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 92
Chương 92Chương 92
Thần Quang mơ hồ cảm giác, giữa bọn họ có một bí mật, một bí mật mà cô không biết, anh Cửu Phong cũng không muốn nói cho cô biết bí mật này.
Đó là điều cô không biết.
Loại cảm giác đột nhiên nhìn trộm bí mật của người khác này làm cho lòng cô sinh ra run rẩy.
Phía sau tảng đá vang lên tiếng động bước chân đạp lên cỏ xanh, Tiêu Cửu Phong thong thả từ phía sau tảng đá đi tới.
Đi tới trước anh liền thấy được Thần Quang, Thần Quang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Thần Quang: "Em, em, em..."
Cô nhìn Tiêu Cửu Phong, thấy được ánh mắt sắc bén như đao của anh, thấy được trong ánh mắt kia thậm chí còn có sát khí chợt lóe lên.
Cô sợ tới mức chân đều run rẩy: "Cửu, anh Cửu Phong..."
Lúc này, Vương Thúy Hồng ở bên cạnh cũng nhanh chân chạy tới.
Vương Thúy Hồng nhìn thấy Thần Quang, đột nhiên nở nụ cười, cười trào phúng, nhìn Tiêu Cửu Phong: "Anh đoán cô vợ nhỏ của anh nghe được cái øì, nghe được bao nhiêu? Anh nói xem anh nên làm gì bây giờ?"
Thần Quang lúc này ngay cả nói cũng không dám nói, mắt lom lom nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong chăm chú nhìn Thần Quang, một hồi lâu sau mới đi đến bên cạnh Thần Quang, cầm lấy tay của cô.
"Sao lại chạy tới nơi này?"
"Em nhìn thấy anh đi tới bên này, em muốn tới đây tìm anh..."
"Không có việc gì."
Nói xong, Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, nhẹ nhàng võ hai má cô.
Động tác này do Tiêu Cửu Phong cả người tản ra lạnh lẽếo làm, kỳ thật là có chút không được tự nhiên, có điều động tác mang theo thân mật này rốt cuộc cũng an ủi Thần Quang, làm cho cô hơi thả lỏng người.
Vương Thúy Hồng nhìn thấy động tác này, trong mắt lập tức bắn ra ánh sáng ghen tị, cô ta nhìn nghiêng nhìn qua Tiêu Cửu Phong, trào phúng nói: "Anh thật sự đúng là động tâm với một người phụ nữ quê mùa như vậy sao? Thật không nghĩ ra mà, Tiêu Đại..."
Lời này vừa nói được một nửa, ánh mắt Tiêu Cửu Phong như phi đao bắn về phía Vương Thúy Hồng.
Âm thanh của Vương Thúy Hồng đột nhiên im bặt trong chớp mắt.
Cô ta hít sâu một hơi, trào phúng cười ha ha vài tiếng: "Một ni cô nhỏ như vậy, anh ngược lại rất để ý, đàn ông chính là đàn ông, nhìn thấy một người phụ nữ có dáng dấp tốt thì liền không muốn sống nữa!"
************%*
Trên đường trở về nhà, Tiêu Cửu Phong không nói gì, Thần Quang cũng không dám nói chuyện.
Thần Quang liều mạng nhớ lại hết thảy quãng thời gian mà mình và Tiêu Cửu Phong ở chung.
Ban đầu cô sợ anh, cảm thấy anh giống như một tên đầu lĩnh của bọn cướp đường, rất hung dữ, rất dọa người.
Về sau chậm rãi ở chung, quen thuộc rồi cô lại cảm thấy anh là người tốt, người tốt thân thiết, đối với cô đủ loại tốt, đặc biệt là khi cô nghĩ đến anh chính là anh trai lớn năm đó cho cô đồ ăn ngon kia, trong lòng liền càng thích hơn, đó chính là giống như nhìn thấy người thân vậy.
Tối hôm qua, cô cứ như vậy mà dựa vào bả vai anh ngủ, trong lòng rất an ổn, tựa như khi trở lại lúc cô còn rất nhỏ, được sư thái ôm ngủ vậy.
Kết quả là ngày hôm nay, tất cả niềm vui và ngọt ngào đều trở thành bong bóng xà phòng khi giặt quần áo.
Tiêu Cửu Phong trước mắt cực kì xa lạ, anh có một mặt mà cô hoàn toàn không hiểu, thậm chí cùng Vương Thúy Hồng có một loại quan hệ đặc thù, đó là thứ mà cô không hiểu, anh cũng không có ý định nói cho cô biết.
Thần Quang không thể nói được tư vị trong lòng mình, tựa như khi còn bé ngốc nghếch cầm lấy một quả dưa ăn, nhưng quả dưa kia còn chưa phát triển tốt, là đắng, đắng đến nỗi nước mắt cô đều chảy ra rồi.
Đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Phong đột nhiên dừng bước.
Thần Quang nhất thời cả kinh, nơm nớp lo sợ nhìn anh.
Tiêu Cửu Phong: "Đây là ngốc rồi sao?"
Thần Quang lúng túng đáp lại: "Không ngốc..."
Tiêu Cửu Phong nhìn cô chằm chằm.
Thần Quang cắn môi, không lên tiếng.
Tiêu Cửu Phong: "Muốn ăn thịt không?"
Nghe được chữ thịt này, đầu óc Thần Quang nhất thời tốt hẳn lên, vội vàng nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy hay không, lại phát hiện thì ra hai người bọn họ đã vào nhà rồi.
Thần Quang mơ hồ cảm giác, giữa bọn họ có một bí mật, một bí mật mà cô không biết, anh Cửu Phong cũng không muốn nói cho cô biết bí mật này.
Đó là điều cô không biết.
Loại cảm giác đột nhiên nhìn trộm bí mật của người khác này làm cho lòng cô sinh ra run rẩy.
Phía sau tảng đá vang lên tiếng động bước chân đạp lên cỏ xanh, Tiêu Cửu Phong thong thả từ phía sau tảng đá đi tới.
Đi tới trước anh liền thấy được Thần Quang, Thần Quang bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Thần Quang: "Em, em, em..."
Cô nhìn Tiêu Cửu Phong, thấy được ánh mắt sắc bén như đao của anh, thấy được trong ánh mắt kia thậm chí còn có sát khí chợt lóe lên.
Cô sợ tới mức chân đều run rẩy: "Cửu, anh Cửu Phong..."
Lúc này, Vương Thúy Hồng ở bên cạnh cũng nhanh chân chạy tới.
Vương Thúy Hồng nhìn thấy Thần Quang, đột nhiên nở nụ cười, cười trào phúng, nhìn Tiêu Cửu Phong: "Anh đoán cô vợ nhỏ của anh nghe được cái øì, nghe được bao nhiêu? Anh nói xem anh nên làm gì bây giờ?"
Thần Quang lúc này ngay cả nói cũng không dám nói, mắt lom lom nhìn Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong chăm chú nhìn Thần Quang, một hồi lâu sau mới đi đến bên cạnh Thần Quang, cầm lấy tay của cô.
"Sao lại chạy tới nơi này?"
"Em nhìn thấy anh đi tới bên này, em muốn tới đây tìm anh..."
"Không có việc gì."
Nói xong, Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, nhẹ nhàng võ hai má cô.
Động tác này do Tiêu Cửu Phong cả người tản ra lạnh lẽếo làm, kỳ thật là có chút không được tự nhiên, có điều động tác mang theo thân mật này rốt cuộc cũng an ủi Thần Quang, làm cho cô hơi thả lỏng người.
Vương Thúy Hồng nhìn thấy động tác này, trong mắt lập tức bắn ra ánh sáng ghen tị, cô ta nhìn nghiêng nhìn qua Tiêu Cửu Phong, trào phúng nói: "Anh thật sự đúng là động tâm với một người phụ nữ quê mùa như vậy sao? Thật không nghĩ ra mà, Tiêu Đại..."
Lời này vừa nói được một nửa, ánh mắt Tiêu Cửu Phong như phi đao bắn về phía Vương Thúy Hồng.
Âm thanh của Vương Thúy Hồng đột nhiên im bặt trong chớp mắt.
Cô ta hít sâu một hơi, trào phúng cười ha ha vài tiếng: "Một ni cô nhỏ như vậy, anh ngược lại rất để ý, đàn ông chính là đàn ông, nhìn thấy một người phụ nữ có dáng dấp tốt thì liền không muốn sống nữa!"
************%*
Trên đường trở về nhà, Tiêu Cửu Phong không nói gì, Thần Quang cũng không dám nói chuyện.
Thần Quang liều mạng nhớ lại hết thảy quãng thời gian mà mình và Tiêu Cửu Phong ở chung.
Ban đầu cô sợ anh, cảm thấy anh giống như một tên đầu lĩnh của bọn cướp đường, rất hung dữ, rất dọa người.
Về sau chậm rãi ở chung, quen thuộc rồi cô lại cảm thấy anh là người tốt, người tốt thân thiết, đối với cô đủ loại tốt, đặc biệt là khi cô nghĩ đến anh chính là anh trai lớn năm đó cho cô đồ ăn ngon kia, trong lòng liền càng thích hơn, đó chính là giống như nhìn thấy người thân vậy.
Tối hôm qua, cô cứ như vậy mà dựa vào bả vai anh ngủ, trong lòng rất an ổn, tựa như khi trở lại lúc cô còn rất nhỏ, được sư thái ôm ngủ vậy.
Kết quả là ngày hôm nay, tất cả niềm vui và ngọt ngào đều trở thành bong bóng xà phòng khi giặt quần áo.
Tiêu Cửu Phong trước mắt cực kì xa lạ, anh có một mặt mà cô hoàn toàn không hiểu, thậm chí cùng Vương Thúy Hồng có một loại quan hệ đặc thù, đó là thứ mà cô không hiểu, anh cũng không có ý định nói cho cô biết.
Thần Quang không thể nói được tư vị trong lòng mình, tựa như khi còn bé ngốc nghếch cầm lấy một quả dưa ăn, nhưng quả dưa kia còn chưa phát triển tốt, là đắng, đắng đến nỗi nước mắt cô đều chảy ra rồi.
Đang nghĩ ngợi, Tiêu Cửu Phong đột nhiên dừng bước.
Thần Quang nhất thời cả kinh, nơm nớp lo sợ nhìn anh.
Tiêu Cửu Phong: "Đây là ngốc rồi sao?"
Thần Quang lúng túng đáp lại: "Không ngốc..."
Tiêu Cửu Phong nhìn cô chằm chằm.
Thần Quang cắn môi, không lên tiếng.
Tiêu Cửu Phong: "Muốn ăn thịt không?"
Nghe được chữ thịt này, đầu óc Thần Quang nhất thời tốt hẳn lên, vội vàng nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy hay không, lại phát hiện thì ra hai người bọn họ đã vào nhà rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận