Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 216
Chương 216Chương 216
Thần Quang nghĩ xong thì nở nụ cười, xách một cái ghế gỗ lên muốn mang vào trong phòng bếp, cô cảm thấy trong phòng bếp đang thiếu một cái ghế như vậy.
Ai biết được cô vừa mới đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy Tiêu Cửu Phong nói: "Tin tức bên ngoài kia, em có nghe thấy không?"
Thần Quang: "Cái gì ạ?"
Tiêu Cửu Phong chăm chú nhìn sắc mặt của cô: "Vương Thúy Hồng."
Thần Quang: "Em có nghe qua rồi!"
Tiêu Cửu Phong: "Em nghĩ như thế nào?"
Thần Quang: "Hả? Ý anh là em phải nghĩ cái gì?"
Tiêu Cửu Phong thần sắc trịnh trọng: "Thần Quang à, em phải tin tưởng anh, việc này không thể có khả năng là do anh làm."
Anh làm sao có thể cảm thấy hứng thú với Vương Thúy Hồng được chứ? Chỉ cần nhìn thấy cô ta thì liền chán ghét.
Thần Quang cũng có chút bất đắc dĩ: "Em có từng nói là em không tin anh sao?"
Tiêu Cửu Phong ngược lại giật mình, sau đó nhìn Thần Quang rồi lại tự nở nụ cười: "Thế là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi." Tuy rằng cô vợ nhỏ nhà anh càng ngày càng có năng lực, càng ngày càng tự tin, càng ngày càng có suy nghĩ thấu đáo, nhưng rốt cuộc thì cô vẫn là phụ nữ, nếu như nghe được loại tin tức này thì khó tránh khỏi việc trong lòng cảm thấy khó chịu.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng lời lẽ để thuyết phục cô, an ủi cô, thậm chí phải dỗ dành cô như thế nào cũng đã nghĩ kỹ qua rồi, kết quả không ngờ tới được rằng ấy thế mà cô một chút cũng không có phản ứng bực tức gì.
Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong, học theo ngữ khí ngày xưa Tiêu Cửu Phong giáo huấn cô, thở dài nói: "Anh chính là đang suy nghĩ quá nhiều! Cả ngày chỉ biết tự mình suy nghĩ lung tung, em làm sao có thể như vậy, em đâu phải là loại người đó."
Tiêu Cửu Phong càng thêm bất đắc dĩ, đây quả thật vốn là lời mà anh nói, nhướng mày cười khổ: "Được thôi, vợ anh giáo huấn rất đúng."
Thần Quang vốn còn muốn tiếp tục nói vài câu, tận tình cảm thụ uy phong khi giáo huấn Tiêu Cửu Phong, nhưng mà bản thân cô không nhịn được mà nở nụ cười trước.
Sau khi cười một hồi, Thần Quang thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: "Em đương nhiên là tin tưởng anh, nhưng mà em cũng cảm thấy rất buồn bực, Vương Thúy Hồng không phải một lòng nhớ thương anh sao, rốt cuộc là cô ta có con cùng với ai đây? Tại sao điều này lại kỳ quái như vậy?"
Kỳ thật Tiêu Cửu Phong cũng cảm thấy việc này quỷ quái thật, theo lý giải của anh đối với phương thức tư duy của Vương Thúy Hồng, cô ta hẳn là rất khinh thường khi mang thai đứa nhỏ của người đàn ông ở thời đại này, trong lòng cô ta xem thường bọn họ.
"Chuyện này anh sẽ nói Bảo Đường để ý hơn một chút, xem hắn hồi sau..."
Tiêu Cửu Phong vừa nói được một nửa thì nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ï.
Còn có người hô to: "Tiêu Cửu Phong kia, cậu mau ra ngoài ngay cho tôi! Làm con gái tôi lớn bụng rồi thì bây giờ cậu phải chịu trách nhiệm ngay!"
Thần Quang nghe thấy câu này thì nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được, đây là người nhà mẹ đẻ của Vương Thúy Hồng tìm tới tận nhà.
Cô bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Cửu Phong: "Anh Cửu Phong, chúng ta bây giờ nên làm thế nào đây?"
Tiêu Cửu Phong ngược lại không thèm để ý.
Vô cớ chọc tới một thân ô danh, anh thấy không sao cả, dù sao thì chỉ cần cô vợ nhỏ nhà anh tin tưởng anh, anh sốt ruột chuyện kia làm gì chứ?
Cho nên anh mỉm cười: "Nếu mọi người đã tới tìm chúng ta, vậy thì chúng ta cứ mở cửa để chào đón khách thôi."
Thần Quang thấy anh thế mà vẫn còn cười, nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh một cái: "Chuyện đã thành ra như vậy thế rồi mà anh còn cười được... anh còn cười nữa!" Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn đi theo anh mở cửa, sau khi cửa lớn mở ra, Thần Quang liền nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm mang vẻ mặt phẫn nộ, phía sau ông lão có mấy đứa con trai thanh niên trai tráng vây quanh, bên cạnh còn có một đám đông đến xem rất náo nhiệt, cộng thêm một Vương Thúy Hồng với vẻ mặt lạnh lùng.
Thần Quang nghĩ xong thì nở nụ cười, xách một cái ghế gỗ lên muốn mang vào trong phòng bếp, cô cảm thấy trong phòng bếp đang thiếu một cái ghế như vậy.
Ai biết được cô vừa mới đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy Tiêu Cửu Phong nói: "Tin tức bên ngoài kia, em có nghe thấy không?"
Thần Quang: "Cái gì ạ?"
Tiêu Cửu Phong chăm chú nhìn sắc mặt của cô: "Vương Thúy Hồng."
Thần Quang: "Em có nghe qua rồi!"
Tiêu Cửu Phong: "Em nghĩ như thế nào?"
Thần Quang: "Hả? Ý anh là em phải nghĩ cái gì?"
Tiêu Cửu Phong thần sắc trịnh trọng: "Thần Quang à, em phải tin tưởng anh, việc này không thể có khả năng là do anh làm."
Anh làm sao có thể cảm thấy hứng thú với Vương Thúy Hồng được chứ? Chỉ cần nhìn thấy cô ta thì liền chán ghét.
Thần Quang cũng có chút bất đắc dĩ: "Em có từng nói là em không tin anh sao?"
Tiêu Cửu Phong ngược lại giật mình, sau đó nhìn Thần Quang rồi lại tự nở nụ cười: "Thế là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi." Tuy rằng cô vợ nhỏ nhà anh càng ngày càng có năng lực, càng ngày càng tự tin, càng ngày càng có suy nghĩ thấu đáo, nhưng rốt cuộc thì cô vẫn là phụ nữ, nếu như nghe được loại tin tức này thì khó tránh khỏi việc trong lòng cảm thấy khó chịu.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng lời lẽ để thuyết phục cô, an ủi cô, thậm chí phải dỗ dành cô như thế nào cũng đã nghĩ kỹ qua rồi, kết quả không ngờ tới được rằng ấy thế mà cô một chút cũng không có phản ứng bực tức gì.
Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong, học theo ngữ khí ngày xưa Tiêu Cửu Phong giáo huấn cô, thở dài nói: "Anh chính là đang suy nghĩ quá nhiều! Cả ngày chỉ biết tự mình suy nghĩ lung tung, em làm sao có thể như vậy, em đâu phải là loại người đó."
Tiêu Cửu Phong càng thêm bất đắc dĩ, đây quả thật vốn là lời mà anh nói, nhướng mày cười khổ: "Được thôi, vợ anh giáo huấn rất đúng."
Thần Quang vốn còn muốn tiếp tục nói vài câu, tận tình cảm thụ uy phong khi giáo huấn Tiêu Cửu Phong, nhưng mà bản thân cô không nhịn được mà nở nụ cười trước.
Sau khi cười một hồi, Thần Quang thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: "Em đương nhiên là tin tưởng anh, nhưng mà em cũng cảm thấy rất buồn bực, Vương Thúy Hồng không phải một lòng nhớ thương anh sao, rốt cuộc là cô ta có con cùng với ai đây? Tại sao điều này lại kỳ quái như vậy?"
Kỳ thật Tiêu Cửu Phong cũng cảm thấy việc này quỷ quái thật, theo lý giải của anh đối với phương thức tư duy của Vương Thúy Hồng, cô ta hẳn là rất khinh thường khi mang thai đứa nhỏ của người đàn ông ở thời đại này, trong lòng cô ta xem thường bọn họ.
"Chuyện này anh sẽ nói Bảo Đường để ý hơn một chút, xem hắn hồi sau..."
Tiêu Cửu Phong vừa nói được một nửa thì nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ï.
Còn có người hô to: "Tiêu Cửu Phong kia, cậu mau ra ngoài ngay cho tôi! Làm con gái tôi lớn bụng rồi thì bây giờ cậu phải chịu trách nhiệm ngay!"
Thần Quang nghe thấy câu này thì nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được, đây là người nhà mẹ đẻ của Vương Thúy Hồng tìm tới tận nhà.
Cô bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Cửu Phong: "Anh Cửu Phong, chúng ta bây giờ nên làm thế nào đây?"
Tiêu Cửu Phong ngược lại không thèm để ý.
Vô cớ chọc tới một thân ô danh, anh thấy không sao cả, dù sao thì chỉ cần cô vợ nhỏ nhà anh tin tưởng anh, anh sốt ruột chuyện kia làm gì chứ?
Cho nên anh mỉm cười: "Nếu mọi người đã tới tìm chúng ta, vậy thì chúng ta cứ mở cửa để chào đón khách thôi."
Thần Quang thấy anh thế mà vẫn còn cười, nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh một cái: "Chuyện đã thành ra như vậy thế rồi mà anh còn cười được... anh còn cười nữa!" Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn đi theo anh mở cửa, sau khi cửa lớn mở ra, Thần Quang liền nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm mang vẻ mặt phẫn nộ, phía sau ông lão có mấy đứa con trai thanh niên trai tráng vây quanh, bên cạnh còn có một đám đông đến xem rất náo nhiệt, cộng thêm một Vương Thúy Hồng với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận