Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 88
Chuong 88Chuong 88
Cũng là một sự trùng hợp, hôm đó sư thái tình cỜ gặp một người phụ nữ, người phụ nữ đó và sư thái quen biết nhau, đối phương cùng sư thái nói cái gì đó, nên để cho Tiểu Thần Quang đứng sang một bên.
Tiểu Thần Quang một mình đứng dưới tàng cây lớn, đứng một hồi, liền một lần nữa nhớ tới một vụ, đi vài bước, trông mong chạy về phía mấy thiếu niên kia ở gần đó.
Sau đó...
Thần Quang xấu hổ khi nhớ lại, cô cắn môi, xấu hổ nhìn anh: "Anh, lúc đó anh cũng ở đó hả... lúc đó ngoài anh trai lớn, tôi không nhớ..."
Tiêu Cửu Phong chậm rãi thu lại nụ cười, trong bóng tối nhìn ni cô nhỏ nằm cạnh mình.
Kỳ thật duyên phận giữa anh và cô chính là ngẫu nhiên đến, khi cái bao tải kia rơi xuống, ni cô nhỏ co rúm lại ngồi xổm ở nơi đó, anh chỉ cảm thấy ni cô nhỏ này quen mắt, cũng không biết mình và ni cô nhỏ này kỳ thật từng có duyên phận như vậy.
Từ từ quen thuộc, theo dõi từng bước đi của cô, nhìn nụ cười của cô, cách nói chuyện, những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ liền hiện lên, anh mới phát hiện, hóa ra ni cô nhỏ trong trí nhớ của anh là cô.
Khi đó, anh mới mười bốn tuổi, còn cô cũng chỉ sáu tuổi đi.
Khi anh mười bốn tuổi, là thời điểm phóng đãng không biết kiềm chế, trên đời này bố mày là nhất, không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm đó, sau đó vật đổi sao dời, thế sự thay đổi, gặp những chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến, tâm tính của anh cũng từ từ thay đổi theo.
Khi đó anh có lẽ nghĩ ni cô nhỏ kia rất thú vị nên mới đi trêu chọc cô, bắt nạt một chút, đến khi bắt nạt cô đến phát khóc lại không đành lòng, lấy đồ ăn ngon dỗ cô, chọc cô cười, nhét cho cô một túi đầy, mới khiến cô nín khóc mà cười.
Bởi vì việc này mà anh bị mấy người bạn tốt cười nhạo, nói anh thế mà lại đi dỗ dành một ni cô nhỏ như vậy.
Tiêu Cửu Phong nhắm mắt lại, không nói ra được cảm xúc của mình.
Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ tới, ni cô nhỏ một ngày nào đó sẽ nằm bên cạnh anh, nói chuyện êm ái, vẫn ham ăn cá, thỏ và chim sẻ.
Sớm biết như thế, lúc đó anh nhất định sẽ không miệng tiện mà bắt nạt cô làm gì.
Lúc này Thần Quang nhẹ nhàng tới gần anh.
Trong bóng tối truyền đến hương thơm đặc trưng của phụ nữ, chậm rãi và nhẹ nhàng bao quanh anh, khiến thân thể anh trở nên khô nóng, cổ họng cũng có chút khát.
Yết hầu của anh chuyển động, nhẹ nhàng nói: "Cô dựa gần như vậy làm gì?"
Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, nhưng Thần Quang hoàn toàn không quan tâm.
Cô thậm chí còn xích lại gần hơn, nhẹ nhàng dựa vào vai anh.
Xúc cảm mềm mại của phụ nữ từ bả vai truyền đến, thân thể Tiêu Cửu Phong hơi cứng đờ, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: "Hả?"
Thần Quang mím môi cười: "Anh Cửu Phong, em(#)đột nhiên cảm thấy anh rất tốt, hóa ra anh trai lớn mà em gặp lúc nhỏ chính là anh."
Tiêu Cửu Phong: "Vừa nãy là ai nói có nhiều anh trai như vậy, tôi không nhớ được."
Thần Quang: "Không không không, em nhớ lại rồi, người cho em đồ ăn ngon chắc chắn là anh."
Tiêu Cửu Phong: "Có lẽ không phải thì sao."
Thần Quang: "Phải, chính là anh, nhất định là anh mà."
Thần Quang cười như nhặt được món hời lớn: "Anh Cửu Phong đối với em thật là tốt, trước đây đối với em tốt, bây giờ cũng đối tốt với em. Hiện tại em muốn làm rõ một chuyện."
Tiêu Cửu Phong: "Chuyện gì?"
Thần Quang: "Giữa chúng ta là duyên trời định, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau."
Tiêu Cửu Phong: "?" Cô gái nhỏ, em có biết điêu này có nghĩa là gì không? Em học cái này ở đâu vậy?
Thần Quang bật cười, khuôn mặt nhỏ bé dụi vào cánh tay Tiêu Cửu Phong, sau đó cười nói: "Chính là nhân duyên đã định trước!"
Chú thích:
(Đoạn này tình cảm của nhân vật chính có sự chuyển biến rõ rệt nên mình mạn phép thay đổi xưng hô thành em với anh.
Cũng là một sự trùng hợp, hôm đó sư thái tình cỜ gặp một người phụ nữ, người phụ nữ đó và sư thái quen biết nhau, đối phương cùng sư thái nói cái gì đó, nên để cho Tiểu Thần Quang đứng sang một bên.
Tiểu Thần Quang một mình đứng dưới tàng cây lớn, đứng một hồi, liền một lần nữa nhớ tới một vụ, đi vài bước, trông mong chạy về phía mấy thiếu niên kia ở gần đó.
Sau đó...
Thần Quang xấu hổ khi nhớ lại, cô cắn môi, xấu hổ nhìn anh: "Anh, lúc đó anh cũng ở đó hả... lúc đó ngoài anh trai lớn, tôi không nhớ..."
Tiêu Cửu Phong chậm rãi thu lại nụ cười, trong bóng tối nhìn ni cô nhỏ nằm cạnh mình.
Kỳ thật duyên phận giữa anh và cô chính là ngẫu nhiên đến, khi cái bao tải kia rơi xuống, ni cô nhỏ co rúm lại ngồi xổm ở nơi đó, anh chỉ cảm thấy ni cô nhỏ này quen mắt, cũng không biết mình và ni cô nhỏ này kỳ thật từng có duyên phận như vậy.
Từ từ quen thuộc, theo dõi từng bước đi của cô, nhìn nụ cười của cô, cách nói chuyện, những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ liền hiện lên, anh mới phát hiện, hóa ra ni cô nhỏ trong trí nhớ của anh là cô.
Khi đó, anh mới mười bốn tuổi, còn cô cũng chỉ sáu tuổi đi.
Khi anh mười bốn tuổi, là thời điểm phóng đãng không biết kiềm chế, trên đời này bố mày là nhất, không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm đó, sau đó vật đổi sao dời, thế sự thay đổi, gặp những chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến, tâm tính của anh cũng từ từ thay đổi theo.
Khi đó anh có lẽ nghĩ ni cô nhỏ kia rất thú vị nên mới đi trêu chọc cô, bắt nạt một chút, đến khi bắt nạt cô đến phát khóc lại không đành lòng, lấy đồ ăn ngon dỗ cô, chọc cô cười, nhét cho cô một túi đầy, mới khiến cô nín khóc mà cười.
Bởi vì việc này mà anh bị mấy người bạn tốt cười nhạo, nói anh thế mà lại đi dỗ dành một ni cô nhỏ như vậy.
Tiêu Cửu Phong nhắm mắt lại, không nói ra được cảm xúc của mình.
Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ tới, ni cô nhỏ một ngày nào đó sẽ nằm bên cạnh anh, nói chuyện êm ái, vẫn ham ăn cá, thỏ và chim sẻ.
Sớm biết như thế, lúc đó anh nhất định sẽ không miệng tiện mà bắt nạt cô làm gì.
Lúc này Thần Quang nhẹ nhàng tới gần anh.
Trong bóng tối truyền đến hương thơm đặc trưng của phụ nữ, chậm rãi và nhẹ nhàng bao quanh anh, khiến thân thể anh trở nên khô nóng, cổ họng cũng có chút khát.
Yết hầu của anh chuyển động, nhẹ nhàng nói: "Cô dựa gần như vậy làm gì?"
Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, nhưng Thần Quang hoàn toàn không quan tâm.
Cô thậm chí còn xích lại gần hơn, nhẹ nhàng dựa vào vai anh.
Xúc cảm mềm mại của phụ nữ từ bả vai truyền đến, thân thể Tiêu Cửu Phong hơi cứng đờ, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: "Hả?"
Thần Quang mím môi cười: "Anh Cửu Phong, em(#)đột nhiên cảm thấy anh rất tốt, hóa ra anh trai lớn mà em gặp lúc nhỏ chính là anh."
Tiêu Cửu Phong: "Vừa nãy là ai nói có nhiều anh trai như vậy, tôi không nhớ được."
Thần Quang: "Không không không, em nhớ lại rồi, người cho em đồ ăn ngon chắc chắn là anh."
Tiêu Cửu Phong: "Có lẽ không phải thì sao."
Thần Quang: "Phải, chính là anh, nhất định là anh mà."
Thần Quang cười như nhặt được món hời lớn: "Anh Cửu Phong đối với em thật là tốt, trước đây đối với em tốt, bây giờ cũng đối tốt với em. Hiện tại em muốn làm rõ một chuyện."
Tiêu Cửu Phong: "Chuyện gì?"
Thần Quang: "Giữa chúng ta là duyên trời định, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau."
Tiêu Cửu Phong: "?" Cô gái nhỏ, em có biết điêu này có nghĩa là gì không? Em học cái này ở đâu vậy?
Thần Quang bật cười, khuôn mặt nhỏ bé dụi vào cánh tay Tiêu Cửu Phong, sau đó cười nói: "Chính là nhân duyên đã định trước!"
Chú thích:
(Đoạn này tình cảm của nhân vật chính có sự chuyển biến rõ rệt nên mình mạn phép thay đổi xưng hô thành em với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận