Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 145

Chương 145Chương 145
Tuệ An đè thấp giọng trông vô cùng thần bí, cười hề hề nói.
"Cái gì cơ???" Ninh Quế Hoa kinh hãi: "Chuyện này sao có thể chứ! Trước đây không phải còn hỏi sư muội cô, lúc trước nói là không làm được, buổi tối không thể làm, sau này còn nói được kia mà!"
"Làm gì có!" Cho tới hiện tại thì Tuệ An cũng biết sư muội mình đang tự biên tự diễn: "Em ấy sao dám nói ra chuyện này, e rằng em ấy là đang nói có người đánh có người dọa ư?”
"Hả?" Ninh Quế Hoa càng thêm giật mình, nỗ lực nhớ lại lời mình và Thần Quang từng nói trước đây mà bừng tỉnh.
Cô hỏi người ta buổi tối thế nào, người ta nói buổi tối không làm bao lâu.
Cô hỏi rằng buổi tối Tiêu Cửu Phong lợi hại không, cô ấy trả lời cũng được thôi chứ không lợi hại cho lắm.
Đây là kiểu đáp gì vậy? Thì ra cô vợ nhỏ này không hiểu chuyện gì!
Ninh Quế Hoa không dám tin liền hỏi Tuệ An: "Cô nghe ai nói thế? Thiệt hay giả? Đây cũng không phải chuyện để đùa đâu!"
Tuệ An ha ha một tiếng: "Nghe sư muội của tôi nói, còn có thể là ai, thiên chân vạn xác(*)! Em ấy sẽ không nói dối, khẳng định là nói thực, tôi vừa hỏi liền có thể loi ra được, Tiêu Cửu Phong căn bản không làm gì em ấy, người ta mỗi ngày nằm chung một cái giường chỉ ngủ, bất cứ chuyện gì cũng không làm!"
[Chú thích: (*) Thiên chân vạn xác: chắc chắn là sự thật, đúng trăm phần trăm. ]
Ninh Quế Hoa giật mình, cảm thấy chuyện này thật sự mới mẻ, bỗng chốc lại nghĩ tới lời nói lúc đó của Tiêu Cửu Phong.
Ngay từ đầu Tiêu Cửu Phong đã nói rõ, ni cô nhỏ này không phải nàng dâu của anh, anh cho cô vào hộ khẩu trước, nhưng không lãnh chứng đăng ký, nói đợi cô đến mười tám tuổi rồi tính.
Khi đó cô ta chỉ cho rằng anh cũng đang nói bừa ngoài miệng để có thanh danh tốt mà thôi, tình cảm còn thật sự tính toán như vậy ư?
Ninh Quế Hoa cảm khái liên tục: "Anh ấy... anh ấy cũng có thể nhịn tốt thật đấy! Nói không động đến nàng dâu này là thật sự không động đến à! Anh ấy đối với cô vợ nhỏ này tốt như vậy, thật sự tính nuôi như con gái đến mười tám tuổi rồi gả ra ngoài sao???"
Rốt cục thì cũng đến trọng điểm.
Tuệ An bĩu môi, cười: "Tôi thấy căn bản là Tiêu Cửu Phong không thể được đi, nếu được vậy thì tại sao phải nhịn xuống chứ?"
Ninh Quế Hoa nghe xong sau đó ngẩng đầu nhìn Tuệ An. Tuệ An thở dài, vẻ mặt đồng tình nói: "Sư muội này của tôi có thể thật sự phải làm quả phụ rồi, gặp phải một tên đàn ông không làm ăn gì được rồi!"
Ninh Quế Hoa nhìn cô ta, chỉ cười lạnh một tiếng.
"Thôi ồn ào cả buổi rồi, cô xoay vòng một cái chủ yếu là để nói Cửu Phong người ta thế kia? Thế nào gọi là đàn ông không làm ăn được? Chỗ đó không được hay sao? Người ta đang là tuân thủ luật pháp đó có biết không? Không muốn ức hiếp cô gái nhỏ, người ta đây là chờ cô gái nhỏ trưởng thành rồi tính, qua đến miệng cô thì lại thành ra vô dụng vậy sao? Còn đàn ông nhà cô thì sao, vậy đàn ông nhà cô có thể làm gì được?"
Tuệ An vốn cảm thấy quan hệ của mình và Ninh Quế Hoa không tệ, không nghĩ tới bị giáo huấn một trận như vậy, cô đột nhiên cũng sửng sốt.
Ninh Quế Hoa: "Cửu Phong đây là một người tốt! Nói không chạm vào ni cô nhỏ chính là không chạm vào! Chậc chậc chậc, phải vậy mới là nam tử hán chân chính chứ!"
Lúc này vài người phụ nữ bên cạnh đều nghe thấy hết được.
Vốn các cô đã đè thấp giọng nói, nhưng mọi người đều có lỗ tai rất thính, sao có thể không nghe được.
Hiện tại Ninh Quế Hoa nói như vậy, các cô ào ào đồng ý: "Quế Hoa nói đúng, Cửu Phong mà là loại người như vậy sao? Cũng không biết người nào, không việc gì lại thích đi hỏi thăm chuyện chăn gối của người ta, tôi thấy sư muội cô sống thật tốt, trong lòng cô khó chịu, hận không thể chụp cái nồi làm quả phụ cho người ta!"
Ninh Quế Hoa hung hăng gật đầu: "Người nào đó vẫn là quan tâm chuyện nhà mình đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận