Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 229
Chương 229Chương 229
Mọi người không có phản ứng, cũng chứng tỏ mọi người cho tới bây giờ chưa từng bị ảnh hưởng, đây đều là chuyện tốt.
Nghĩ xong chuyện này, Tiêu Bảo Đường nhìn trời thở dài, cảm khái một phen, sau đó hỏi Tiêu Cửu Phong: "Chú Cửu, bây giờ chú dự định làm như thế nào?"
Tiêu Cửu Phong ở trong quân đội nhiều năm như vậy, chấp hành nhiệm vụ đặc thù, Tiêu Bảo Đường biết, nhưng hắn không dám hỏi tới, nếu là chuyện cơ mật, người ta muốn giữ bí mật, hắn không thể tùy tiện hỏi.
Kể cả đãi ngộ của Tiêu Cửu Phong, người bình thường cũng không biết, ngay cả trong xã cũng là bởi vì chuyện lúa mì đen lần trước mới biết được, nhưng sau đó, Tiêu Cửu Phong có thể cố ý cùng người trong xã tán gẫu một chút, sau đó chuyện này cũng không có ai nhắc tới, mọi người nhớ tới Tiêu Cửu Phong, vẫn là xã viên Tiêu Cửu Phong của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử thông thường kia.
Hắn thậm chí còn biết vì sao đột nhiên Tiêu Cửu Phong lại đi lĩnh một ni cô về làm vợ, một phần cũng là bởi vì chuyện này.
Anh có một tầng thân phận đặc thù, đột nhiên giải nghệ trở ve quê hương, nhất định là có nguyên nhân, vì không muốn khiến người ta chú ý. Cố ý cưới một người vợ lại càng có nguyên nhân. Tiêu Bảo Đường tự mình đánh giá, có thể là vì anh sợ bản thân khiến người ta chú ý, cho nên làm cho giống như người bình thường vậy?
Đương nhiên đây chỉ là chính hắn đoán mò, hơn nữa hắn cũng không dám hỏi.
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi đi huyện thành trước một chuyến, sau này lúc cậu đi công xã thì để ý một chút, nếu có thư của tôi thì lấy giúp tôi."
Tiêu Bảo Đường vội vàng gật đầu: "Được, được, chú Cửu, tôi nhớ kỹ rồi ạ."
***************%
Buổi sáng hôm đó, Tiêu Cửu Phong mang theo Thần Quang đi vào huyện thành, vừa vào huyện thành thì Thần Quang đã phát hiện, xem ra chuyện Tứ Hổ bang bị đập tan thật sự là một chuyện rất lớn.
Ở nông thôn căn bản không có phản ứng gì, nhưng trong huyện thành, mọi người hoan hô nhảy nhót ra đường, trên đài phát thanh cũng một mực phát sóng chuyện này, ngay cả bên ngoài quán mì quốc doanh của cửa hàng quốc doanh cũng treo một tờ giấy chúc mừng việc đập tan Tứ Hổ bang.
Thần Quang tò mò nhìn đông nhìn tây, Tiêu Cửu Phong lại không thèm để ý những thứ này, anh dẫn Thần Quang đi tới quán mì kia, gọi hai phần mì sợi, còn cố ý thêm một phần thịt bò và trứng luộc nước trà. Thân Quang vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, lòng hiếu kỳ kia cũng không còn, cô chuyên tâm ăn.
Tuy rằng hơn nửa năm gần đây, bởi vì chuyện lúa mì đen nên có thể ăn no, ngẫu nhiên cũng có thể ăn lương thực nguyên hạt, nhưng Thần Quang vẫn cảm thấy mì sợi này ăn ngon, quá là ngon luôn.
Sau khi ăn mì sợi xong, Tiêu Cửu Phong dẫn Thần Quang đi qua cửa hàng quốc doanh, nhìn thấy cái gì thì mua cái đó, mua kẹo sữa thỏ trắng, bánh quy vạn niên thanh, còn mua một cái radio nhỏ, một cây bút hiệu Anh hùng, mua cho Thần Quang và mình mấy tấm vải.
Sau đó nhìn thấy áo khoác ngoài chất lượng tốt mà nghe có người nói là nhập hàng từ Thượng Hải, anh hỏi giá cả xong rồi cũng mua.
Thần Quang nhìn mà đau lòng: "Phiếu lương thực của chúng ta, phiếu cơm đều dùng hết rồi!"
Đây đều là phiếu mà gần đây bọn họ chậm rãi tích góp được, thoáng cái đã tiêu sạch toàn bộ.
Tiêu Cửu Phong nhìn bộ dạng đau lòng này của cô: "Thật sự là một nhóc keo kiệt, có tiên sao lại không tiêu vậy chứ?"
Thần Quang chu chu miệng: "Có thể giữ lại để lần sau tiếp tục tiêu mà!"
Tiêu Cửu Phong: "Không chừng lần sau còn có nhiều hơn nữa."
Thần Quang hừ hừ một tiếng: "Nói cứ như anh có thể biến ra không bằng!" Tiêu Cửu Phong: "Đi, đi theo anh."
Thần Quang vui mừng: "Chúng ta sẽ đi ngân hàng phải không? Lấy tiên? Lấy phiếu sao ạ?"
Hiện tại cô đã biết, mỗi tháng Tiêu Cửu Phong đều có tiền lương, người ta gửi tiền cho anh, còn gửi cho anh phiếu lương thực thông dụng trên toàn quốc, cách năm ba năm còn có phiếu vải rồi phiếu công nghiệp gì đó, dù sao cái gì cũng có.
Mọi người không có phản ứng, cũng chứng tỏ mọi người cho tới bây giờ chưa từng bị ảnh hưởng, đây đều là chuyện tốt.
Nghĩ xong chuyện này, Tiêu Bảo Đường nhìn trời thở dài, cảm khái một phen, sau đó hỏi Tiêu Cửu Phong: "Chú Cửu, bây giờ chú dự định làm như thế nào?"
Tiêu Cửu Phong ở trong quân đội nhiều năm như vậy, chấp hành nhiệm vụ đặc thù, Tiêu Bảo Đường biết, nhưng hắn không dám hỏi tới, nếu là chuyện cơ mật, người ta muốn giữ bí mật, hắn không thể tùy tiện hỏi.
Kể cả đãi ngộ của Tiêu Cửu Phong, người bình thường cũng không biết, ngay cả trong xã cũng là bởi vì chuyện lúa mì đen lần trước mới biết được, nhưng sau đó, Tiêu Cửu Phong có thể cố ý cùng người trong xã tán gẫu một chút, sau đó chuyện này cũng không có ai nhắc tới, mọi người nhớ tới Tiêu Cửu Phong, vẫn là xã viên Tiêu Cửu Phong của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử thông thường kia.
Hắn thậm chí còn biết vì sao đột nhiên Tiêu Cửu Phong lại đi lĩnh một ni cô về làm vợ, một phần cũng là bởi vì chuyện này.
Anh có một tầng thân phận đặc thù, đột nhiên giải nghệ trở ve quê hương, nhất định là có nguyên nhân, vì không muốn khiến người ta chú ý. Cố ý cưới một người vợ lại càng có nguyên nhân. Tiêu Bảo Đường tự mình đánh giá, có thể là vì anh sợ bản thân khiến người ta chú ý, cho nên làm cho giống như người bình thường vậy?
Đương nhiên đây chỉ là chính hắn đoán mò, hơn nữa hắn cũng không dám hỏi.
Tiêu Cửu Phong ngước mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi đi huyện thành trước một chuyến, sau này lúc cậu đi công xã thì để ý một chút, nếu có thư của tôi thì lấy giúp tôi."
Tiêu Bảo Đường vội vàng gật đầu: "Được, được, chú Cửu, tôi nhớ kỹ rồi ạ."
***************%
Buổi sáng hôm đó, Tiêu Cửu Phong mang theo Thần Quang đi vào huyện thành, vừa vào huyện thành thì Thần Quang đã phát hiện, xem ra chuyện Tứ Hổ bang bị đập tan thật sự là một chuyện rất lớn.
Ở nông thôn căn bản không có phản ứng gì, nhưng trong huyện thành, mọi người hoan hô nhảy nhót ra đường, trên đài phát thanh cũng một mực phát sóng chuyện này, ngay cả bên ngoài quán mì quốc doanh của cửa hàng quốc doanh cũng treo một tờ giấy chúc mừng việc đập tan Tứ Hổ bang.
Thần Quang tò mò nhìn đông nhìn tây, Tiêu Cửu Phong lại không thèm để ý những thứ này, anh dẫn Thần Quang đi tới quán mì kia, gọi hai phần mì sợi, còn cố ý thêm một phần thịt bò và trứng luộc nước trà. Thân Quang vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, lòng hiếu kỳ kia cũng không còn, cô chuyên tâm ăn.
Tuy rằng hơn nửa năm gần đây, bởi vì chuyện lúa mì đen nên có thể ăn no, ngẫu nhiên cũng có thể ăn lương thực nguyên hạt, nhưng Thần Quang vẫn cảm thấy mì sợi này ăn ngon, quá là ngon luôn.
Sau khi ăn mì sợi xong, Tiêu Cửu Phong dẫn Thần Quang đi qua cửa hàng quốc doanh, nhìn thấy cái gì thì mua cái đó, mua kẹo sữa thỏ trắng, bánh quy vạn niên thanh, còn mua một cái radio nhỏ, một cây bút hiệu Anh hùng, mua cho Thần Quang và mình mấy tấm vải.
Sau đó nhìn thấy áo khoác ngoài chất lượng tốt mà nghe có người nói là nhập hàng từ Thượng Hải, anh hỏi giá cả xong rồi cũng mua.
Thần Quang nhìn mà đau lòng: "Phiếu lương thực của chúng ta, phiếu cơm đều dùng hết rồi!"
Đây đều là phiếu mà gần đây bọn họ chậm rãi tích góp được, thoáng cái đã tiêu sạch toàn bộ.
Tiêu Cửu Phong nhìn bộ dạng đau lòng này của cô: "Thật sự là một nhóc keo kiệt, có tiên sao lại không tiêu vậy chứ?"
Thần Quang chu chu miệng: "Có thể giữ lại để lần sau tiếp tục tiêu mà!"
Tiêu Cửu Phong: "Không chừng lần sau còn có nhiều hơn nữa."
Thần Quang hừ hừ một tiếng: "Nói cứ như anh có thể biến ra không bằng!" Tiêu Cửu Phong: "Đi, đi theo anh."
Thần Quang vui mừng: "Chúng ta sẽ đi ngân hàng phải không? Lấy tiên? Lấy phiếu sao ạ?"
Hiện tại cô đã biết, mỗi tháng Tiêu Cửu Phong đều có tiền lương, người ta gửi tiền cho anh, còn gửi cho anh phiếu lương thực thông dụng trên toàn quốc, cách năm ba năm còn có phiếu vải rồi phiếu công nghiệp gì đó, dù sao cái gì cũng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận