Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 171
Chương 171Chương 171
Điều này làm cho khuôn mặt Thần Quang nhất thời đỏ ửng cả lên, cô cắn môi, thấp giọng làu bàu nói: "Em không muốn nữa đâu!"
Ngẫm lại lúc trước cũng là do cô ngốc nghếch, hiện tại thì cũng không cần gì nữa, dù sao đêm nay cũng phải nghỉ ngơi.
Tiêu Cửu Phong lại nhíu mày, khàn giọng hỏi: "Em không muốn cái gì vậy? Em không cần ăn cơm hả?"
Thần Quang sửng sốt, sau đó nhìn qua thì đã thấy trong mắt Tiêu Cửu Phong hàm chứa ý cười, cô đột nhiên tức giận, chạy tới bổ nhào vào trong lòng anh, đấm đấm liên tiếp vào ngực anh: "Anh cố ý đùa em, dám cố ý đùa em!"
Tiêu Cửu Phong cười nhẹ ra tiếng, một tay ôm cô lên: "Đây không phải là đang rất có sức hay sao?”
Thần Quang nghe thấy thế liền lại nhéo anh, cảm thấy trong lời này của anh còn có ý muốn tiếp tục.
Nhưng mà cũng may là anh không có ý đó.
Anh làm cơm tối, nấu một chút cháo loãng, cũng không được xem là quá đặc, nhưng bên trong còn trộn thêm thịt băm, mặt khác còn nướng một ít bánh bột ngô.
Cháo loãng này húp vào toả ra một mùi thơm ngào ngạt, bên trong bánh bột ngô kẹp mè vừng nghiền và muối ăn cộng với hoa tiêu, bên ngoài dùng dầu nướng, ăn vào cũng rất ngon miệng, không kém bánh nướng mè vừng bán ở bên ngoài chút nào.
Đây đều là thứ tốt lại còn rất hiếm, Thần Quang không nghĩ tới anh vậy mà có thể làm những cái này, nhất thời cũng có chút buồn bực: "Đây không phải là thịt hay sao, anh lấy thịt ở đâu ra vậy?"
Tiêu Cửu Phong: "Trước kia từng ướp qua sẵn rồi, em thấy thế nào, có ngon không?"
Thần Quang vội gật đầu: "Ngon lắm, ăn rất ngon miệng!"
Cả đời này cô chưa từng được hưởng phúc nhiều như vậy đâu!
Hai người ăn xong lại dọn dẹp trong phòng, sau đó nằm nói chuyện trên giường.
Vốn Thần Quang cho rằng với sự mạnh mẽ của anh trước đây thì sẽ ép cô thêm một trận nữa, nhưng mà bây giờ anh lại bình tĩnh, lần này thật sự chỉ nói chuyện chứ cũng không làm gì.
Thần Quang nghĩ lại liền hiểu được, anh cũng sợ cô đau, thương cô còn nhỏ, chưa trải qua chuyện này bao giờ, anh sợ làm cô mệt.
Hai người nằm đó nói chuyện, Thần Quang cảm thấy ngày hôm nay quá dễ chịu quá thoải mái, lòng tràn đầy ngọt ngào,
Đột nhiên bọn họ chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tiêu Cửu Phong vốn đang ôm Thần Quang, sau khi nghe âm thanh này, sắc mặt nhất thời không tốt, trầm giọng hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài hô: "Chú Cửu à, là tôi đây, Bảo Đường!"
Cơ thể Tiêu Cửu Phong hơi căng lên, anh không vui nói: "Giờ này cậu tới đây làm gì?”
Tiêu Bảo Đường: "Có việc đấy ạ, có việc cần thương lượng."
Hắn vừa nói vừa đi vào sân, đi thẳng về phía nhà chính.
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình, Thần Quang mở to đôi mắt ngượng ngùng có chút ướt đẫm, giống như một con chim nhỏ chưa trải việc đời núp trong lòng anh, xấu hổ đến mức gò má ửng hồng cả lên.
Tiêu Cửu Phong cắn chặt răng: "Em đang làm gì vậy!?"
Có điều anh vẫn đứng dậy, tùy ý choàng thêm cái áo khoác, sau đó lôi tấm chăn mỏng qua, trực tiếp che chắn cho Thần Quang.
Đàn ông khác đừng hòng được nhìn thấy dáng vẻ này của Thần Quang, liếc mắt một cái cũng không được.
Sau đó Tiêu Cửu Phong đứng dậy đi thẳng đến cửa phòng, ngăn Tiêu Bảo Đường đang ở ngoài cửa. "Chú Cửu à, hôm nay chú sao đấy, một ngày nay không thấy bóng chú đâu, tôi còn nói tới tìm chú sớm chút, kết quả hôm nay nhiều việc nên vẫn luôn không tìm được chú."
"Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Không phải là do có việc thương lượng với chú hay sao!?"
"Mau nói đi."
Tiêu Bảo Đường nhìn Tiêu Cửu Phong, rốt cuộc thì hắn cũng phát hiện ra, dáng vẻ này của chú hắn không được bình thường, dường như lộ ra một cơn bực tức.
Hắn phỏng đoán không chừng là vì chuyện của thím nhỏ, đành phải an ủi anh nói: "Chú Cửu à, chú cũng đừng để trong lòng làm gì, Vương Kim Long gì đó, còn có vài côn đồ trong thôn, tuy rằng đều nhớ thương thím nhỏ của tôi, nhưng cũng tại thím nhỏ của tôi trêu chọc người ta."
Điều này làm cho khuôn mặt Thần Quang nhất thời đỏ ửng cả lên, cô cắn môi, thấp giọng làu bàu nói: "Em không muốn nữa đâu!"
Ngẫm lại lúc trước cũng là do cô ngốc nghếch, hiện tại thì cũng không cần gì nữa, dù sao đêm nay cũng phải nghỉ ngơi.
Tiêu Cửu Phong lại nhíu mày, khàn giọng hỏi: "Em không muốn cái gì vậy? Em không cần ăn cơm hả?"
Thần Quang sửng sốt, sau đó nhìn qua thì đã thấy trong mắt Tiêu Cửu Phong hàm chứa ý cười, cô đột nhiên tức giận, chạy tới bổ nhào vào trong lòng anh, đấm đấm liên tiếp vào ngực anh: "Anh cố ý đùa em, dám cố ý đùa em!"
Tiêu Cửu Phong cười nhẹ ra tiếng, một tay ôm cô lên: "Đây không phải là đang rất có sức hay sao?”
Thần Quang nghe thấy thế liền lại nhéo anh, cảm thấy trong lời này của anh còn có ý muốn tiếp tục.
Nhưng mà cũng may là anh không có ý đó.
Anh làm cơm tối, nấu một chút cháo loãng, cũng không được xem là quá đặc, nhưng bên trong còn trộn thêm thịt băm, mặt khác còn nướng một ít bánh bột ngô.
Cháo loãng này húp vào toả ra một mùi thơm ngào ngạt, bên trong bánh bột ngô kẹp mè vừng nghiền và muối ăn cộng với hoa tiêu, bên ngoài dùng dầu nướng, ăn vào cũng rất ngon miệng, không kém bánh nướng mè vừng bán ở bên ngoài chút nào.
Đây đều là thứ tốt lại còn rất hiếm, Thần Quang không nghĩ tới anh vậy mà có thể làm những cái này, nhất thời cũng có chút buồn bực: "Đây không phải là thịt hay sao, anh lấy thịt ở đâu ra vậy?"
Tiêu Cửu Phong: "Trước kia từng ướp qua sẵn rồi, em thấy thế nào, có ngon không?"
Thần Quang vội gật đầu: "Ngon lắm, ăn rất ngon miệng!"
Cả đời này cô chưa từng được hưởng phúc nhiều như vậy đâu!
Hai người ăn xong lại dọn dẹp trong phòng, sau đó nằm nói chuyện trên giường.
Vốn Thần Quang cho rằng với sự mạnh mẽ của anh trước đây thì sẽ ép cô thêm một trận nữa, nhưng mà bây giờ anh lại bình tĩnh, lần này thật sự chỉ nói chuyện chứ cũng không làm gì.
Thần Quang nghĩ lại liền hiểu được, anh cũng sợ cô đau, thương cô còn nhỏ, chưa trải qua chuyện này bao giờ, anh sợ làm cô mệt.
Hai người nằm đó nói chuyện, Thần Quang cảm thấy ngày hôm nay quá dễ chịu quá thoải mái, lòng tràn đầy ngọt ngào,
Đột nhiên bọn họ chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tiêu Cửu Phong vốn đang ôm Thần Quang, sau khi nghe âm thanh này, sắc mặt nhất thời không tốt, trầm giọng hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài hô: "Chú Cửu à, là tôi đây, Bảo Đường!"
Cơ thể Tiêu Cửu Phong hơi căng lên, anh không vui nói: "Giờ này cậu tới đây làm gì?”
Tiêu Bảo Đường: "Có việc đấy ạ, có việc cần thương lượng."
Hắn vừa nói vừa đi vào sân, đi thẳng về phía nhà chính.
Tiêu Cửu Phong cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình, Thần Quang mở to đôi mắt ngượng ngùng có chút ướt đẫm, giống như một con chim nhỏ chưa trải việc đời núp trong lòng anh, xấu hổ đến mức gò má ửng hồng cả lên.
Tiêu Cửu Phong cắn chặt răng: "Em đang làm gì vậy!?"
Có điều anh vẫn đứng dậy, tùy ý choàng thêm cái áo khoác, sau đó lôi tấm chăn mỏng qua, trực tiếp che chắn cho Thần Quang.
Đàn ông khác đừng hòng được nhìn thấy dáng vẻ này của Thần Quang, liếc mắt một cái cũng không được.
Sau đó Tiêu Cửu Phong đứng dậy đi thẳng đến cửa phòng, ngăn Tiêu Bảo Đường đang ở ngoài cửa. "Chú Cửu à, hôm nay chú sao đấy, một ngày nay không thấy bóng chú đâu, tôi còn nói tới tìm chú sớm chút, kết quả hôm nay nhiều việc nên vẫn luôn không tìm được chú."
"Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Không phải là do có việc thương lượng với chú hay sao!?"
"Mau nói đi."
Tiêu Bảo Đường nhìn Tiêu Cửu Phong, rốt cuộc thì hắn cũng phát hiện ra, dáng vẻ này của chú hắn không được bình thường, dường như lộ ra một cơn bực tức.
Hắn phỏng đoán không chừng là vì chuyện của thím nhỏ, đành phải an ủi anh nói: "Chú Cửu à, chú cũng đừng để trong lòng làm gì, Vương Kim Long gì đó, còn có vài côn đồ trong thôn, tuy rằng đều nhớ thương thím nhỏ của tôi, nhưng cũng tại thím nhỏ của tôi trêu chọc người ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận