Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 93
Chương 93Chương 93
Thần Quang giật mình, hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn một chút, căn bản không có thịt, liền có chút thất vọng: "Nào có thịt ăn..."
Tiêu Cửu Phong: "Ngoan ngoãn nghe lời, liền cho em ăn thịt."
Nghe lời...
Thần Quang nhớ tới chuyện vừa rồi, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, anh và Thúy Hồng có quan hệ gì, em cũng không biết, em căn bản không nghe được cái gì. Dù sao những chuyện này em cũng sẽ không nói cho người khác biết."
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cô lại cực kỳ khổ sở, khổ sở muốn chết.
Hóa ra tất cả đều là giả.
Ngày đó anh ở trước mặt nhiều người như vậy, nói không liên quan đến Vương Thúy Hồng, nói đến mức thô lỗ như vậy, giống như căn bản không thèm để ý Vương Thúy Hồng, kết quả hiện tại anh thế nhưng đi đưa thuốc cho cô ta.
Đưa thuốc gì thì cô không biết, nhưng cô có thể cảm giác được, khẳng định là thuốc có lợi cho Vương Thúy Hồng, chính là để giải thuốc trừ sâu, dù sao Tiêu Cửu Phong vẫn là quan tâm Vương Thúy Hồng.
Hơn nữa là quan hệ vụng trộm, không muốn để cho người khác biết loại quan tâm này. Tiêu Cửu Phong cúi đầu, nhìn chăm chú vào ni cô nhỏ này, ni cô nhỏ đáng thương, trong ánh mắt kia đều sắp tràn ra nước mắt.
"Có phải em cảm thấy anh đang lừa gạt em không?" Giọng nói của anh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ tâm tình gì.
"Em cũng không biết." Thần Quang cắn môi, thấp giọng nói.
"Vậy em khóc cái gì?" Thanh âm Tiêu Cửu Phong có chút căng thẳng.
"Em cũng không biết nữa.." Dù sao cũng chính là không thoải mái, cực kì không thoải mái.
Tiêu Cửu Phong trầm mặc nhìn cô, nhìn cô gái nhỏ đẫm lệ này, qua rất lâu rốt cuộc anh cũng mở miệng lần nữa.
"Em có cái gì muốn hỏi thì có thể hỏi anh, chỉ cần em hỏi, anh có thể nói cho em biết."
Thần Quang ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong có một đôi mắt thâm trầm đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu, sâu như đầm nước lạnh trong núi sâu.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: "Em có thể hỏi bất cứ điều gì sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Thần Quang bĩu môi nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại: "Vương Thúy Hồng có phải thích anh hay không?" Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Thần Quang: "Thế còn anh thì sao?"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy nếu như anh thích cô ấy, thì sẽ để cô ấy gả cho người khác sao?"
Thần Quang giật mình, ngẫm lại một chút, sẽ không.
Người như anh dáng vẻ giống như không gì không làm được, cho dù vừa nghèo vừa vất vả, cho dù phải cướp, anh cũng sẽ không trơ mắt để cho người phụ nữ mà mình thích gả cho người đàn ông khác.
Tiêu Cửu Phong: "Còn có vấn đề gì không? Em có thể tiếp tục hỏi."
Thần Quang lại suy nghĩ tiếp: "Anh đã từng ngủ chung với cô ấy chưa?"
Trong mắt Tiêu Cửu Phong nổi lên một tia bất đắc dĩ: "Đương nhiên không có, nếu như nhất định nói anh chạm qua cô ấy, vậy có thể phải nói đến khi còn bé, lúc ấy cô ấy rớt xuống sông, anh nắm tay cô ấy kéo cô ấy lên, quả thật đã chạm vào tay cô ấy."
Thần Quang nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao cũng chưa từng thích, cũng chưa từng ngủ cùng nhau.
Chẳng qua...
Thần Quang nhớ tới lời Vương Thúy Hồng nói lúc đó, nhịn không được lại hỏi: "Vậy tại sao anh lại đối xử tốt với cô ấy như vậy? Sao anh lại đưa thuốc cho cô ấy? Thuốc đó là thuốc gì vậy?"
Lúc Thần Quang hỏi ra lời này, cô có thể cảm giác được vẻ mặt Tiêu Cửu Phong cứng lại, sau đó con ngươi thâm trầm lộ ra ý tứ khó phân biệt.
Thần Quang biết mình đã hỏi đến điểm mấu chốt.
Không khí trở nên ngưng trệ, đây hiển nhiên không phải là một đáp án có thể thuận miệng nói ra.
Cô cắn môi, vẫn nói: "Anh Cửu Phong, nếu như anh cảm thấy không tiện nói ra, vậy thì đừng nói nữa."
Kỳ thật Thần Quang biết, đã biết từ lâu, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Ví dụ như sư thái, bà cũng có bí mật của mình.
Thần Quang giật mình, hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn một chút, căn bản không có thịt, liền có chút thất vọng: "Nào có thịt ăn..."
Tiêu Cửu Phong: "Ngoan ngoãn nghe lời, liền cho em ăn thịt."
Nghe lời...
Thần Quang nhớ tới chuyện vừa rồi, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, anh và Thúy Hồng có quan hệ gì, em cũng không biết, em căn bản không nghe được cái gì. Dù sao những chuyện này em cũng sẽ không nói cho người khác biết."
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cô lại cực kỳ khổ sở, khổ sở muốn chết.
Hóa ra tất cả đều là giả.
Ngày đó anh ở trước mặt nhiều người như vậy, nói không liên quan đến Vương Thúy Hồng, nói đến mức thô lỗ như vậy, giống như căn bản không thèm để ý Vương Thúy Hồng, kết quả hiện tại anh thế nhưng đi đưa thuốc cho cô ta.
Đưa thuốc gì thì cô không biết, nhưng cô có thể cảm giác được, khẳng định là thuốc có lợi cho Vương Thúy Hồng, chính là để giải thuốc trừ sâu, dù sao Tiêu Cửu Phong vẫn là quan tâm Vương Thúy Hồng.
Hơn nữa là quan hệ vụng trộm, không muốn để cho người khác biết loại quan tâm này. Tiêu Cửu Phong cúi đầu, nhìn chăm chú vào ni cô nhỏ này, ni cô nhỏ đáng thương, trong ánh mắt kia đều sắp tràn ra nước mắt.
"Có phải em cảm thấy anh đang lừa gạt em không?" Giọng nói của anh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ tâm tình gì.
"Em cũng không biết." Thần Quang cắn môi, thấp giọng nói.
"Vậy em khóc cái gì?" Thanh âm Tiêu Cửu Phong có chút căng thẳng.
"Em cũng không biết nữa.." Dù sao cũng chính là không thoải mái, cực kì không thoải mái.
Tiêu Cửu Phong trầm mặc nhìn cô, nhìn cô gái nhỏ đẫm lệ này, qua rất lâu rốt cuộc anh cũng mở miệng lần nữa.
"Em có cái gì muốn hỏi thì có thể hỏi anh, chỉ cần em hỏi, anh có thể nói cho em biết."
Thần Quang ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong có một đôi mắt thâm trầm đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu, sâu như đầm nước lạnh trong núi sâu.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: "Em có thể hỏi bất cứ điều gì sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Thần Quang bĩu môi nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại: "Vương Thúy Hồng có phải thích anh hay không?" Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Thần Quang: "Thế còn anh thì sao?"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy nếu như anh thích cô ấy, thì sẽ để cô ấy gả cho người khác sao?"
Thần Quang giật mình, ngẫm lại một chút, sẽ không.
Người như anh dáng vẻ giống như không gì không làm được, cho dù vừa nghèo vừa vất vả, cho dù phải cướp, anh cũng sẽ không trơ mắt để cho người phụ nữ mà mình thích gả cho người đàn ông khác.
Tiêu Cửu Phong: "Còn có vấn đề gì không? Em có thể tiếp tục hỏi."
Thần Quang lại suy nghĩ tiếp: "Anh đã từng ngủ chung với cô ấy chưa?"
Trong mắt Tiêu Cửu Phong nổi lên một tia bất đắc dĩ: "Đương nhiên không có, nếu như nhất định nói anh chạm qua cô ấy, vậy có thể phải nói đến khi còn bé, lúc ấy cô ấy rớt xuống sông, anh nắm tay cô ấy kéo cô ấy lên, quả thật đã chạm vào tay cô ấy."
Thần Quang nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao cũng chưa từng thích, cũng chưa từng ngủ cùng nhau.
Chẳng qua...
Thần Quang nhớ tới lời Vương Thúy Hồng nói lúc đó, nhịn không được lại hỏi: "Vậy tại sao anh lại đối xử tốt với cô ấy như vậy? Sao anh lại đưa thuốc cho cô ấy? Thuốc đó là thuốc gì vậy?"
Lúc Thần Quang hỏi ra lời này, cô có thể cảm giác được vẻ mặt Tiêu Cửu Phong cứng lại, sau đó con ngươi thâm trầm lộ ra ý tứ khó phân biệt.
Thần Quang biết mình đã hỏi đến điểm mấu chốt.
Không khí trở nên ngưng trệ, đây hiển nhiên không phải là một đáp án có thể thuận miệng nói ra.
Cô cắn môi, vẫn nói: "Anh Cửu Phong, nếu như anh cảm thấy không tiện nói ra, vậy thì đừng nói nữa."
Kỳ thật Thần Quang biết, đã biết từ lâu, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Ví dụ như sư thái, bà cũng có bí mật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận