Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 60

Chương 60Chương 60
Tiêu Cửu Phong: "Đương nhiên là tôi ngủ trên giường của mình."
Thần Quang: "Đây có phải là muốn đuổi tôi ra ngoài hay không? Anh không cần tôi nữa sao?"
Tiêu Cửu Phong nghiêm mặt, dùng giọng ôm ồm nói: "Đúng vậy."
Thần Quang vừa nghe như thế, môi bắt đầu run rẩy: "Anh, anh, anh không cần tôi sao?"
Tiêu Cửu Phong đau đầu, anh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô: "Cũng không phải không cần cô, cô bây giờ còn nhỏ, chờ cô lớn hơn một chút rồi nói sau."
Thần Quang: "Vậy anh cũng không thể đuổi tôi đến phòng phía Tây ngủ chứ!"
Tiêu Cửu Phong cắn răng: "Vậy tôi đi sang phòng phía Tây ngủ, tôi nhường giường mình cho cô được chưa?"
Nói xong, anh liền muốn đi sang phòng phía Tây.
Thần Quang dậm chân, nhỏ giọng hét lên: "Không muốn! Dù sao tôi cũng muốn ngủ cùng anh, tôi là vợ của anh cơ mà, anh không thể bỏ tôi, anh bỏ mặc tôi vậy tôi liền khóc cho anh xem!"
Tiêu Cửu Phong nghe nói như vậy, hai nắm tay nắm chặt, lồng ngực cường tráng đều kịch liệt phập phồng. Anh rốt cuộc trêu ai chọc ai mà lại gặp phải một ni cô nhỏ như vậy chứ?
Thần quang rất ủy khuất, càng nghĩ càng ủy khuất.
Cô nằm ở căn phòng phía Tây, nằm nghiêng ở đó nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, trong lòng tràn đầy khó chịu.
Cô không biết mình đã làm cái gì khiến cho anh không hài lòng, đến mức anh muốn đuổi mình ra ngoài.
Bởi vì mình hầu hạ không tốt sao? Hay là bởi vì buổi tối mình ngủ luôn xoay người cản trở chuyện của anh?
Trời oi bức đến lợi hại, bên ngoài ngay cả một chút gió cũng không có, cô đứng dậy mở cửa sổ, trông mong nhìn ra ngoài, trong bóng tối nhìn cửa sổ phòng chính.
Anh chắc chắn đang ngủ trên giường phía gần cửa sổ, và anh có thể đã ngủ rồi, còn ngủ rất say.
Người như anh khẳng định sẽ không nhớ thương mình, chỉ có mình cô nhớ thương anh.
Trong lúc Thần Quang suy nghĩ lung tung, lại nghĩ tới Vương Thúy Hồng.
Anh đối với Vương Thúy Hồng cũng rất hung dữ, nhưng ẩn trong sự hung dữ kia thật sự không có gì sao?
Cô thậm chí nhớ tới những gì sư tỷ đã nói, sư tỷ nói Tiêu Cửu Phong đều là vì Vương Thúy Hồng mới đi lấy vợ, anh muốn cưới vợ chặt đứt ý niệm của cô ta, anh không cưới vợ, Vương Thúy Hồng nơi này nhớ thương, anh sợ người khác nói Vương Thúy Hồng, sợ cô ta sống không tốt.
Nói cách khác, nếu như không phải vì Vương Thúy Hồng, Tiêu Cửu Phong căn bản cũng không kết hôn, càng sẽ không gặp được mình.
Nghĩ như vậy, trong lòng Thần Quang càng khổ sở hơn, khổ sở quả thực giống như ăn không đủ no nên đói bụng vậy.
Thần Quang lăn qua lộn lại như vậy, cuối cùng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là niệm kinh.
Niệm Kinh chính là nghề cũ của cô, niệm Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh, niệm niệm như vậy, tâm của cô liền bình tĩnh lại, liên quan đến Tiêu Cửu Phong, liên quan tới Vương Thúy Hồng, liên quan tới việc bị đuổi ra khỏi phòng chính, những chuyện này ở trong lòng cô chậm rãi phai nhạt, trở nên hình như không quá quan trọng nữa, cuối cùng mí mắt cũng đánh nhau rồi ngủ thiếp đi.
***********%
Thần Quang biết niệm kinh, nhưng Tiêu Cửu Phong sẽ không niệm kinh. Bởi vì Tiêu Cửu Phong chưa từng đọc Nhược Ba La Mật Da tâm kinh bao giờ.
Anh không những chưa từng đọc Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh, lại còn là một người đàn ông, một người đàn ông đang tuổi lớn huyết khí phương cương.
Tiêu Cửu Phong không biết mình trêu chọc ai, vậy mà lại dẫn về một ni cô nhỏ như vậy.
Thời tiết rất nóng, ngay cả quần vải thô kia cũng kéo xuống ném sang một bên, cứ như vậy nằm ngửa trên giường đất trải chiếu .
Sau khi coi như không có bất kỳ quần áo nào bao bọc, phảng phất lòng người không còn trói buộc, một ít khát vọng dùng lý trí áp chế xuống liền bắt đầu rục rịch muốn động.
Tiêu Cửu Phong nhìn chiếu lau sậy trên trần nhà, trước mắt lại liên tục hiện ra dáng vẻ của ni cô nhỏ.
Ni cô nhỏ nhìn qua hình như rất nhỏ, nhưng kỳ thật cũng không nhỏ, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, thứ mà phụ nữ nên có cô cũng có, nếu thật sự xét về tuổi tác, tuổi này của cô ở trong thôn đều có người làm mẹ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận