Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 107

Chương 107Chương 107
Trong suy nghĩ của Thần Quang, cho dù anh Cửu Phong có biến ra cái gì cũng không có gì là lạ, cô vội vàng múc một muỗng, trộn vào trong cháo gạo kê uống.
Trộn đường đỏ vào cháo kê ngọt ngào thơm ngon, dùng thìa sứ nhỏ màu trắng múc từng chút một ăn, mỗi một ngụm đều trở nên trân quý.
Thần Quang quay đầu, từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Cửu Phong, sống lưng của anh khỏe khoắn rắn chắc, lúc này đang hơi khom xuống, nghiêm túc chà xát những vải vóc mình đã sử dụng qua.
Những thứ kia rõ ràng là rất dơ bẩn, không thể để cho người ta nhìn thấy, nhưng anh lại có dáng vẻ thoạt nhìn một chút cũng không ghét bỏ.
Thần Quang nhìn bóng lưng của anh, cái mũi đột nhiên chua xót.
Ban đầu cô cảm thấy anh tốt vì anh có thể cho cô ăn nhiều cháo đặc và khoai lang đỏ miếng lớn.
Lúc đó cô cảm thấy anh dữ dẫn, cảm thấy nhìn qua rất hung dữ, giống như bọn cướp đường, nhưng cô vì cháo và bánh bột ngô mà nhịn.
Bây giờ ở bên nhau đã lâu, cô từ từ quen thuộc mới cảm thấy anh thật tốt.
Không ai vì cô mà giặt sạch những thứ dơ bẩn này, cũng không có ai đưa nước nóng cho cô, chứ đừng nói là làm cho cô một bình nước am để sưởi ấm bụng nhỏ.
Cô là vào mấy năm trước có kỳ kinh nguyệt, thời điểm cô có kỳ kinh nguyệt sư thái đã rời đi, sẽ không có ai thương cô.
Nhưng bây giờ cô lại có người yêu thương rồi.
Anh tài giỏi như vậy, cái gì cũng biết, lại đối xử tốt với cô.
Thần Quang nhịn không được nghĩ, nếu như sư thái trở về thì tốt biết bao, cô muốn nói cho sư thái biết, rằng cô đã kết hôn với một người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Thần Quang vội vàng đem những món ăn ngon kia đậy vào trong nồi, sau đó uống hết bát cháo gạo kê còn sót lại, nhanh nhẹn mà thu dọn xong xuôi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mà trong sân, người vừa tiến vào là Tiêu Bảo Đường.
Tiêu Bảo Đường sau khi tiến vào nhìn thấy Tiêu Cửu Phong đang giặt quần áo, đầu tiên là cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà ngẫm lại chú Cửu Phong nhà hắn ở một mình quen rồi, tự mình giặt quần áo cũng bình thường.
Hắn liền ngồi xổm trước mặt anh thương lượng sự tình: "Chú Cửu, hai ngày nay chuyện cắt lúa mì của chúng ta sắp bắt đầu, tôi cân nhắc nghĩ lúa mì ở phía Nam của chúng ta phải cử người trông."
Tiêu Cửu Phong lưu loát chà xát một phen, thản nhiên nói: "Vậy thì lưu lại người nhìn một chút."
Tiêu Bảo Đường: "Tôi liệt kê một danh sách, những người này thay phiên nhau trông, chú, chú nhìn một chút thử xem thế nào?"
Tiêu Cửu Phong: "Người trong thôn như thế nào thì cậu càng quen thuộc hơn tôi mà, cậu xem đó mà làm."
Tiêu Bảo Đường: "Tôi đây không phải là muốn chú xem một chút, trong lòng tôi càng yên tâm hơn sao."
Tiêu Cửu Phong: "Cái gì cũng để cho tôi xem, vậy thì cần đại đội trưởng như cậu làm cái gì?"
Tiêu Bảo Đường đột nhiên bị giáo huấn, nhất thời không dám nói chuyện nữa.
Tiêu Cửu Phong tiếp tục ở đó chà xát.
Tiêu Bảo Đường nhìn quần áo trong tay chú hắn, đánh giá đó là quần áo gì, nhưng mà nhìn thế nào cũng không nhận ra được.
Hắn tiếp tục nói: "Chú Cửu, kỳ thật là có chuyện này..."
Tiêu Cửu Phong: "Có việc thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng với tôi."
Tiêu Bảo Đường cười hì hì: "Chú Cửu, kỳ thật chính là chuyện cánh đồng lúa mì kia, trong lòng tôi luôn nói tham, chú cũng biết quan hệ giữa chúng ta và thôn Vương Lâu vẫn không tốt lắm, tuy rằng nói lần trước chú giúp bọn họ sửa động cơ, chỗ Vương Kim Long hẳn là rất cảm kích, nhưng mà đóng băng này không phải ngày một ngày hai, người trong đại đội bọn họ, có vài người làm việc thật sự không tưởng tượng nổi, cũng có chút nháo đến mạng gì đó, muốn nắm chắc tiêu biểu, muốn đấu tranh tư tưởng, tùy tiện lấy một lý do, chạy đến nông thôn chúng ta quấy rối kiếm chuyện, hoặc là nửa đêm nhân cơ hội đến trộm lúa mì của chúng ta, điều này đều có thể. Cho nên chúng ta vẫn phải tăng cường bảo vệ cánh đồng lúa mì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận