Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 176

Chương 176Chương 176
Tiêu Cửu Phong mặt không biểu cảm: "Tôi tự nhận thấy mình đối với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
Vương Thúy Hồng đột nhiên khóc: "Đúng vậy, anh đối với em không tệ, lúc em sắp đói chết, anh là người đã cho em ăn, đã cứu mạng em, giúp em không ít, cho dù hiện tại anh phiền chán em như vậy, thấy em trúng thuốc trừ sâu cũng muốn giải dược cho em."
Có thể cũng vì anh đối với bản thân cô ta không tệ, cô ta mới nghĩ không thông!
Nghĩ mãi không thông, nếu hai người đều tới từ một thời đại, vì sao không thể giúp đỡ lẫn nhau, từ đó rồi trải qua cuộc sống hằng ngày với nhau cả đời?
Tại cái thời xa lạ này, cô ta chỉ có anh, chỉ tín nhiệm mỗi một mình anh, trừ anh ra, cô ta còn có thể dựa vào ai đây chứ?
Tiêu Cửu Phong đương nhiên nhìn ra tâm tư Vương Thúy Hồng, trào phúng mà nói: "Tôi giúp cô là giúp sai rồi sao?"
Vương Thúy Hồng lau nước mắt: "Em biết, em quấn chặt lấy anh như vậy, trong mắt anh sẽ nghĩ rằng là em không biết xấu hổ, nhưng em cũng muốn biết, vì sao em lại không thể cơ chứ, vì sao cô ta có thể, đến cùng cô ta hơn em chỗ nào đây?" Ánh mắt Tiêu Cửu Phong lạnh lùng, vẻ mặt rất xa cách.
Vương Thúy Hồng tiếp tục nói: "Cô ta đẹp như vậy, trêu chọc người khác như vậy, chỉ vì bộ dạng cô ta xinh xắn thôi sao? Anh cũng không phải người ham mê vẻ bề ngoài kia mà! Có phải là anh muốn chiếm lấy cơ thể của cô ta hay không? Em nghe người khác nói vậy, có phải anh làm vợ chồng thực sự với cô ta rồi không?"
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong hiện lên một tia chán ghét, anh lạnh nhạt nói: "Đó là vợ của tôi, tôi muốn như thế nào liên như thế ấy, mắc mớ gì đến cô? Cô nên biết thân biết phận, tôi có thể niệm tình chuyện quá khứ mà khoan dung cho cô một chút, nhưng khoan dung của tôi có hạn, cô xác định muốn quấn quít làm phiền tôi đến mức vậy sao?"
Vương Thúy Hồng nghe thế đột nhiên hiểu rõ.
Cô ta chỉ có thể là một người bạn, dù cho cô ta đến từ cùng một thời đại với anh, anh cũng không coi cô ta như là một người phụ nữ.
Vương Thuý Hồng mà biết thân biết phận thì anh sẽ đồng tình trợ giúp cô ta, nhưng nếu cô ta không nghe lời, thủ đoạn độc ác gì anh cũng có thể xuống tay.
Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh: "Em sai rồi, em sai rồi, chúng ta còn có thể trở lại như trước kia được không? Em em... em muốn anh đối xử với em giống như trước kia." Ánh mắt Tiêu Cửu Phong nổi lên trào phúng, anh nở nụ cười: "Vương Thúy Hồng à, tôi hi vọng cô nói chuyện chú ý chút, đừng chỉ nói lời suông bên ngoài, bằng không vợ tôi sẽ tức giận."
Vương Thúy Hồng bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Sau đó hiểu được liên bụm mặt khóc lớn.
Anh... một người như anh vậy, sẵn sàng cảm thụ của một ni cô nhỏ, đã thế lại còn bị một ni cô nhỏ quản như vậy sao?
Liên quan tới những lời nói về Tiêu Cửu Phong và Thần Quang, Tuệ An đương nhiên là đều nghe nói qua cả rồi.
Tuệ An sau khi nghe được, trái tim rất đau đớn.
Nếu như nói Tiêu Cửu Phong là người không thể, Thần Quang làm quả phụ sống, vậy thì cũng được thôi, cô ta sẽ cảm thấy mình so với sư muội của mình còn tốt hơn rất nhiều, cũng không cần ghen tị với cô, nhưng hiện tại thì khác, hiện tại Tiêu Cửu Phong lại có năng lực như vậy, còn đối tốt với Thần Quang như vậy.
Cô ta chỉ cần nghĩ lại một chút thôi thì sẽ đau đến mức không thở nổi.
Bao nhiêu người hâm mộ Thần Quang có phúc khí lớn, bao nhiêu người nói Tiêu Cửu Phong có năng lực cỡ nào vậy mà nâng Thần Quang ở trong lòng bàn tay, mấy ngày nay mọi người đều huyên náo nói đến chuyện này, cô ta không muốn nghe cũng không được.
Cô ta bắt đầu hối hận, hoàn toàn hối hận và không còn lý do gì để an ủi bản thân không cần hối tiếc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận