Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 102

Chương 102Chương 102
Thần Quang vui vẻ ôm cánh tay Tiêu Cửu Phong, cười hỏi: "Anh Cửu Phong, vừa rồi anh nói kiếp trước anh là đầu lĩnh bọn cướp đường, là thật sao?”
Tiêu Cửu Phong: "Em cảm thấy thế nào?"
Thần Quang nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Anh tốt như vậy, chắc là không phải đâu. Em cảm thấy người tốt sẽ không làm bọn cướp đường!"
Tiêu Cửu Phong nghe cô nói vậy: "Anh làm sao lại tốt rồi?"
Thần Quang bắt đầu đoán: "Tuy rằng anh lớn lên nhìn thế nào cũng giống bọn cướp đường, với lại có dáng vẻ vừa nhìn đã biết là đầu lĩnh bọn cướp đường, hơn nữa thoạt nhìn rất hung dữ, cộng thêm luôn làm mặt lạnh với em..."
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên: "Được rồi, em đừng nói nữa."
Đây là lời khen sao?
Có cái kiểu khen người ta như cô sao?
**k*********%
Đêm nay thời điểm hai người trở về trong thôn, ngay cả chó cũng có dáng vẻ ngủ thiếp đi.
Tiêu Cửu Phong nắm tay Thần Quang, từ phía sau thôn đi đường vòng trở về, không dám để cho người ta nhìn thấy, cũng không dám lên tiếng, thật cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cổng nhà ra.
Sau khi đóng cổng lại, cuối cùng cũng yên tâm.
Thần Quang vội vàng cầm lấy thịt thỏ còn lại vào phòng bếp, giấu vào trong chậu sứ.
Số thịt thỏ còn lại này có thể tiếp tục ăn vào ngày mai.
Tiêu Cửu Phong thì thu dọn sơ qua một chút, đem số ve sầu kia cho vào bể dưa muối ướp lại, ướp một hai ngày, vớt ra trực tiếp nướng một chút, hương vị khẳng định rất ngon.
Sau khi bận rộn xong, hai người nằm xuống ngủ.
Thần Quang dựa vào Tiêu Cửu Phong vô cùng gần, còn muốn ôm lấy cánh tay anh, thậm chí còn muốn chui đầu của cô vào trong hốc vai của anh.
Tiêu Cửu Phong có chút chịu không nổi, thô giọng nói: "Cánh xa anh một chút."
Thần Quang ủy khuất hừ hừ một tiếng: "Em cảm thấy như vậy rất thoải mái mà!"
Tiêu Cửu Phong: "Anh cảm thấy không thoải mái."
Đầu của Thân Quang hơi tựa vào hõm vai anh: "Anh cảm thấy không thoải mái sao? Nhưng trước kia sư thái cũng chính là ôm em như vậy, bà nói ôm em như vậy rất thoải mái mà! Bà nói đầu của em nhỏ, cơ thể cũng mềm mại, nên bà thích ôm em như vậy."
Trong bóng tối, Tiêu Cửu Phong nghe thấy như vậy thitram mặc.
Qua một lúc lâu, anh rốt cuộc gian nan rũ mắt nhìn thoáng qua vật nhỏ tựa vào trong ngực mình.
Đột nhiên bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh đã quá tốt với cô hay không.
Đến mức ở trong lòng cô, mình cũng phải tương đương với sư thái của cô?
Thật con mẹ nó sư thái!
Đêm nay Thần Quang đã sớm chìm vào giấc ngủ, cô rúc vào vai Tiêu Cửu Phong ngủ ngon lành.
Mượn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, Tiêu Cửu Phong có thể nhìn rõ khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Bởi vì rúc vào người anh, tóc hơi rối loạn miễn cưỡng che đi vầng trán, làm nổi bật làn da tuyết trắng. Mái tóc ngắn nay đã dài đến tai, đen nhánh sáng mềm, có một lọn tóc nhỏ tỉnh nghịch uốn quanh lỗ tai của cô.
Lỗ tai của cô nhìn rất đẹp, trắng nõn trong suốt hồng phấn, vành tai mềm nho nhỏ, nhìn rất hoạt bát và đáng yêu.
Cô ấy dường như ngủ rất say, cánh mũi hơi phập phồng, nhấp nhô từng nhịp.
Điều này làm cho Tiêu Cửu Phong nhớ ban ngày, thỉnh thoảng lúc anh chọc cô, cô sẽ tức giận dậm chân.
Nghĩ tới đây Tiêu Cửu Phong nhịn không được bật cười.
Kỳ thật trên đời này anh cũng không có cái gì tốt để quan tâm.
Trời xui đất khiến sao lại đến thời đại này, anh biết thời đại này cuộc sống cũng không dễ chịu, nhưng anh không quan tâm.
Anh có được năng lực tự bảo vệ mình, có thể tránh khỏi nguy hiểm, có thể biến nguy thành an.
Ở chỗ này sinh sống hai mươi sáu năm, anh cảm thấy mọi thứ đều là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trong một lần tâm huyết dâng trào, anh cảm thấy mình cũng có thể có một nàng dâu, vì thế cứ như vậy mà đi phân chia một người.
Tại sao phải đi phân chia nàng dâu thay vì tìm kiếm và lựa chọn người mình yêu, bởi vì anh không tìm được.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận