Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 140
Chương 140Chương 140
Thần Quang hoảng sợ, vội vàng nói: "Còn không phải là do em nhìn thấy chiếu lạnh bẩn sao, muốn lấy ra ngoài giặt."
Tiêu Cửu Phong: "Buông xuống, anh tới làm."
Thần Quang nhớ tới thời điểm mình đến kỳ kinh nguyệt, lúc ấy anh Cửu Phong không cho cô chạm vào nước lạnh, vậy hiện tại anh Cửu Phong đến kỳ kinh nguyệt, cô cũng không thể để cho anh chạm Vào nước.
Cho nên Thần Quang kiên trì nói: "Vẫn là để em giặt đi, anh Cửu Phong, anh nghỉ ngơi đi."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Buông ra."
Thần Quang: "Anh Cửu Phong... ?"
Tiêu Cửu Phong căng mặt, rút chiếu lạnh ra khỏi giường, sau đó xách chiếu ra ngoài sân, rất nhanh trong sân truyền đến tiếng vang 'bụp bụp bụp..
Thần Quang cảm thấy anh Cửu Phong hình như tức giận, anh ấy đang giận dỗi, động tác giặt chiếu lạnh của anh cũng rất thô lỗ.
Thần Quang có chút mờ mịt, cô không biết rốt cuộc đối phương làm sao nữa, cô nguyện ý làm thêm chút việc chiếu cố anh vào thời điểm đặc thù, anh không vui sao?
Loại mờ mịt này, mãi cho đến khi cô đi qua làm việc trong ruộng, van còn bồi hồi trong lòng.
Bởi vì mấy thôn dưới núi Thập Ngưu đều bị gặp nạn, đất trồng hoa màu bị nước mưa nhấn chìm, hiện tại đương nhiên là có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như sửa chữa lại ruộng đồng, ví dụ như một lần nữa xử lý ruộng đồng, canh tác, bón phân, sau đó trông trọt.
Vùng đất của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử hiện tại đã phải trồng lại lúa mì một lần nữa, giống lúa mì là do bên trong đại đội sản xuất của mình lưu lại.
Sau khi trồng lúa mì xong, tất cả mọi người xem như thở phào nhẹ nhõm, lại nhân cơ hội dành thời gian lên núi nhặt chút củi lửa, nhặt chút rau dại vân vân, hoặc là tận dụng mảnh đất xó xỉnh bên trong cánh đồng để trồng đậu nành, đậu phộng...
Hôm nay Thần Quang được phân công công việc là cùng mấy người phụ nữ nhổ cỏ trong một mảnh đất, tất cả mọi người ở nơi đó vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện.
Kỳ thật mỗi ngày cùng nhau nói chuyện, có thể có chuyện gì mới mẻ đây, đơn giản là nói đến những người ở thôn Vương Lâu, những người đó hiện tại nghèo khổ như thế nào, mỗi ngày phải thắt chặt thắt lưng quần, đói đến mức đi đào rễ cỏ gặm VỎ cây.
"Haizzz, hôm qua tôi muốn đi lên núi lấy chút cây tể thái(*) để làm món rau trộn, kết quả tôi đi qua nhìn một cái, nhưng ngược lại, người thôn Vương Lâu bọn họ đào khắp nơi đó!"
"Chậc chậc chậc, thật sự là đáng thương quá, sao lại gặp tai ương này!”
"Ai bảo bọn họ không nghe chứ, lúc ấy Cửu Phong cũng khuyên bọn họ, kết quả bọn họ căn bản không nghe, còn cảm thấy chúng ta là kẻ ngốc!"
"Tôi bây giờ ngẫm lại, người của thôn Vương Lâu thành ra như bây giờ gọi là tự gây nghiệt al Đáng đời!"
Kỳ thật thời gian này người đại đội sản xuất Hoa Câu Tử chưa chắc đã giàu có, chẳng qua lúa mì đổi thành lương thực thô, lương thực thô tốt xấu gì cũng có thể ăn no được tám phần, tóm lại so với thôn Vương Lâu thì tốt hơn nhiều lắm, cảm giác hạnh phúc của con người chính là nhờ so sánh như vậy.
Nói nhiều lời người của thôn Vương Lâu đáng thương cỡ nào, giống như mình có thể ăn thịt ba chỉ.
"Hôm nay nhà tôi ăn mì bột ngô kèm dưa muối, rất ngon, tôi cắt dưa muối thành lát, đứa nhỏ nhà tôi nói đó chính là thịt! Từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn đến mức gọi là mỹ vị!"
"Tôi nướng bánh mì khoai lang, cũng rất ngon, mì khoai lang kia vẫn là đổi được từ trên trấn, người nhà người ta bị bệnh, phải lấy lương thực nuôi, nguyện ý đổi mì khoai lang nhiều hơn, tôi vừa thấy, liền nhanh chóng trao đổi, thật đúng là chiếm tiện nghỉ."
Mọi người mỗi người đều khoe khoang những thứ này, Thần Quang lại nhớ tới ngày hôm qua đi huyện, Tiêu Cửu Phong mua cho mình những thứ đó.
Ở thời đại này, có thể ăn bánh mì khoai lang cũng đã rất tốt, về phần cái gì bánh nướng vừng, cái gì mà mì sợi ăn kèm với thịt bò hầm, đó là thứ mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng anh Cửu Phong có thể cho mình ăn cái này.
Chú thích:
(*)Tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Thần Quang hoảng sợ, vội vàng nói: "Còn không phải là do em nhìn thấy chiếu lạnh bẩn sao, muốn lấy ra ngoài giặt."
Tiêu Cửu Phong: "Buông xuống, anh tới làm."
Thần Quang nhớ tới thời điểm mình đến kỳ kinh nguyệt, lúc ấy anh Cửu Phong không cho cô chạm vào nước lạnh, vậy hiện tại anh Cửu Phong đến kỳ kinh nguyệt, cô cũng không thể để cho anh chạm Vào nước.
Cho nên Thần Quang kiên trì nói: "Vẫn là để em giặt đi, anh Cửu Phong, anh nghỉ ngơi đi."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: "Buông ra."
Thần Quang: "Anh Cửu Phong... ?"
Tiêu Cửu Phong căng mặt, rút chiếu lạnh ra khỏi giường, sau đó xách chiếu ra ngoài sân, rất nhanh trong sân truyền đến tiếng vang 'bụp bụp bụp..
Thần Quang cảm thấy anh Cửu Phong hình như tức giận, anh ấy đang giận dỗi, động tác giặt chiếu lạnh của anh cũng rất thô lỗ.
Thần Quang có chút mờ mịt, cô không biết rốt cuộc đối phương làm sao nữa, cô nguyện ý làm thêm chút việc chiếu cố anh vào thời điểm đặc thù, anh không vui sao?
Loại mờ mịt này, mãi cho đến khi cô đi qua làm việc trong ruộng, van còn bồi hồi trong lòng.
Bởi vì mấy thôn dưới núi Thập Ngưu đều bị gặp nạn, đất trồng hoa màu bị nước mưa nhấn chìm, hiện tại đương nhiên là có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như sửa chữa lại ruộng đồng, ví dụ như một lần nữa xử lý ruộng đồng, canh tác, bón phân, sau đó trông trọt.
Vùng đất của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử hiện tại đã phải trồng lại lúa mì một lần nữa, giống lúa mì là do bên trong đại đội sản xuất của mình lưu lại.
Sau khi trồng lúa mì xong, tất cả mọi người xem như thở phào nhẹ nhõm, lại nhân cơ hội dành thời gian lên núi nhặt chút củi lửa, nhặt chút rau dại vân vân, hoặc là tận dụng mảnh đất xó xỉnh bên trong cánh đồng để trồng đậu nành, đậu phộng...
Hôm nay Thần Quang được phân công công việc là cùng mấy người phụ nữ nhổ cỏ trong một mảnh đất, tất cả mọi người ở nơi đó vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện.
Kỳ thật mỗi ngày cùng nhau nói chuyện, có thể có chuyện gì mới mẻ đây, đơn giản là nói đến những người ở thôn Vương Lâu, những người đó hiện tại nghèo khổ như thế nào, mỗi ngày phải thắt chặt thắt lưng quần, đói đến mức đi đào rễ cỏ gặm VỎ cây.
"Haizzz, hôm qua tôi muốn đi lên núi lấy chút cây tể thái(*) để làm món rau trộn, kết quả tôi đi qua nhìn một cái, nhưng ngược lại, người thôn Vương Lâu bọn họ đào khắp nơi đó!"
"Chậc chậc chậc, thật sự là đáng thương quá, sao lại gặp tai ương này!”
"Ai bảo bọn họ không nghe chứ, lúc ấy Cửu Phong cũng khuyên bọn họ, kết quả bọn họ căn bản không nghe, còn cảm thấy chúng ta là kẻ ngốc!"
"Tôi bây giờ ngẫm lại, người của thôn Vương Lâu thành ra như bây giờ gọi là tự gây nghiệt al Đáng đời!"
Kỳ thật thời gian này người đại đội sản xuất Hoa Câu Tử chưa chắc đã giàu có, chẳng qua lúa mì đổi thành lương thực thô, lương thực thô tốt xấu gì cũng có thể ăn no được tám phần, tóm lại so với thôn Vương Lâu thì tốt hơn nhiều lắm, cảm giác hạnh phúc của con người chính là nhờ so sánh như vậy.
Nói nhiều lời người của thôn Vương Lâu đáng thương cỡ nào, giống như mình có thể ăn thịt ba chỉ.
"Hôm nay nhà tôi ăn mì bột ngô kèm dưa muối, rất ngon, tôi cắt dưa muối thành lát, đứa nhỏ nhà tôi nói đó chính là thịt! Từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn đến mức gọi là mỹ vị!"
"Tôi nướng bánh mì khoai lang, cũng rất ngon, mì khoai lang kia vẫn là đổi được từ trên trấn, người nhà người ta bị bệnh, phải lấy lương thực nuôi, nguyện ý đổi mì khoai lang nhiều hơn, tôi vừa thấy, liền nhanh chóng trao đổi, thật đúng là chiếm tiện nghỉ."
Mọi người mỗi người đều khoe khoang những thứ này, Thần Quang lại nhớ tới ngày hôm qua đi huyện, Tiêu Cửu Phong mua cho mình những thứ đó.
Ở thời đại này, có thể ăn bánh mì khoai lang cũng đã rất tốt, về phần cái gì bánh nướng vừng, cái gì mà mì sợi ăn kèm với thịt bò hầm, đó là thứ mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng anh Cửu Phong có thể cho mình ăn cái này.
Chú thích:
(*)Tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận