Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 59
Chương 59Chương 59
Ngẫm lại vấn đề chỉ có thể là xuất phát ở chỗ Ninh Quế Hoa, ni cô nhỏ đơn thuần không hiểu chuyện, những người phụ nữ kia liền càn rỡ ồn ào, nói không chừng là Ninh Quế Hoa đã dạy ni cô nhỏ cái chuyện øì đó không nên làm rồi.
Thần Quang không hiểu: "Vì sao thế..."
Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong căng thẳng: "Cái nhà này nghe theo cô hay là nghe theo tôi?”
Thần Quang vội vàng nói: "Nghe theo anh!"
Tiêu Cửu Phong: "Nghe theo tôi, tôi nói ít tiếp xúc với cô ta, cô không muốn nghe sao?"
Thần Quang muốn khóc đến nơi: "Tôi nghe .. Vậy sau này tôi ít phản ứng đến cô ấy!"
Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô, nước mắt trong đôi mắt nhỏ kia cũng thiếu chút nữa rơi xuống rồi.
Vẻ mặt của anh hơi dịu lại: "Được rồi, ăn cơm đi"
Nói xong, anh đẩy nửa chén cháo trước mặt mình đến trước mặt Thần Quang, sau đó bưng chén của Thần Quang đến trước mặt mình.
Thần Quang: "Làm gì vậy, đó là của tôi..."
Nói xong liền muốn đi cướp chén của mình vê.
Tiêu Cửu Phong cường ngạnh liếc nhìn cô một cái: "Ăn."
Chỉ có một chữ, không có bất kỳ lời dư thừa vô nghĩa nào, nhưng lại khiến người ta không thể cự tuyệt.
Thần Quang sửng sốt một chút, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng bưng chén cơm lên ăn.
Của anh nhiều, của cô ít hơn, nhất định là anh đã nhìn ra rồi, cố ý để một phần nhiều lại cho cô.
*************%
Thần Quang không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Tiêu Cửu Phong không đề cập tới, cô cũng ngượng ngùng nhắc tới, cứ giả ngu như vậy, dù sao ăn nửa chén cháo này vào trong bụng liền cảm thấy ấm áp dễ chịu thoải mái.
Điều này làm cho Thần Quang nhớ tới khi còn bé, lúc đó sư thái sẽ cho cô bánh mì đậu xanh, sau khi nhét vào trong tay cô, sẽ bảo cô đi ra phía sau am đứng ăn.
Sư thái nói cô còn nhỏ, còn phải để thân thể cao lớn, nói chút đồ này cho các sư tỷ nhìn thấy thì đều bị cướp sạch, không tới phiên cô ăn.
Khi đó cô sẽ cẩn thận ôm miếng bánh mì đậu xanh nhỏ kia đến trong rừng cây phía sau am, nghe tiếng kêu của dế mèn trên cây, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà ăn bánh mì đậu xanh thơm ngào ngạt. Sau khi ăn xong, trong bụng nhỏ am áp de chịu hạnh phúc, nhắm mắt lại, ngay cả mặt trời cũng mang theo hương vị ưa thích.
Thần Quang vụng trộm nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Phong, trong lòng rất thích, nhịn không được muốn cười, nhưng cố gắng mím môi lại, cô nhớ tới lời Tống Quế Hoa nói, vẫn cảm thấy mình nên hầu hạ anh thật tốt.
Nhưng trong nhà cũng không có chuyện gì dễ làm, cô liền trèo lên giường, dùng chổi quét qua trên giường và dưới giường, sau đó lại trải chiếu và ga trải giường bằng vải thô lên, hết thảy đều chuẩn bị xong, chỉ chờ anh đến ngủi
Cô suy nghĩ một chút, lại thay đổi bộ quần áo kia, mặc đồ ni cô của cô vào—— bộ quần áo này ngày mai còn phải mặc, buổi tối ngủ không thể mặc, tránh làm nhăn nhúm, ngược lại thì dù sao cũng sẽ không mặc đồ ni cô ra cửa, vừa vặn mặc lúc đi ngủ.
Vì thế Tiêu Cửu Phong từ bên ngoài vừa vào phòng chính liền thấy ni cô nhỏ nửa quỳ trên giường của anh, mặc đồ ni cô lộ ra đường cong động lòng người, trông mong nhìn anh: "Khi nào ngủ thế?"
Tiêu Cửu Phong một hơi không tới, máu liền liên tục dâng lên trên.
Anh nhìn cô, hít sâu một hơi, nghiến răng: "Tôi ngủ ngay, nhưng mà..." Thần Quang: "Nhưng mà cái gì?"
Tiêu Cửu Phong: "Nhưng mà cô đi ra ngoài đi."
Thần Quang: "??2"
Tiêu Cửu Phong: "Cô đi qua phòng phía Tây ở bên kia ngủ, tôi đã giúp cô thu dọn xong."
Thần Quang: "Cái gì?"
Tiêu Cửu Phong: "Tự mình đi xem thử đi."
Thần Quang trợn tròn hai mắt, quả thực là không thể tin được, cô vội vàng chạy tới căn phòng phía Tây nhìn, quả nhiên thấy căn phòng phía Tây đã được thu dọn xong, trên giường sạch sẽ, cũng trải chiếu lên, trải ga trải giường bằng vải thô.
Về phần mấy thứ trong căn phòng phía Tây kia, không biết chuyển đi đâu rồi, dù sao cũng không thấy nữa.
Trong phòng thoạt nhìn còn rất chỉnh tề.
Nhưng mà Thần Quang không thích, một chút cũng không thích, cô không thể tin tưởng mà nhìn anh: "Anh để cho tôi ngủ ở đây, vậy còn anh thì sao?"
Ngẫm lại vấn đề chỉ có thể là xuất phát ở chỗ Ninh Quế Hoa, ni cô nhỏ đơn thuần không hiểu chuyện, những người phụ nữ kia liền càn rỡ ồn ào, nói không chừng là Ninh Quế Hoa đã dạy ni cô nhỏ cái chuyện øì đó không nên làm rồi.
Thần Quang không hiểu: "Vì sao thế..."
Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong căng thẳng: "Cái nhà này nghe theo cô hay là nghe theo tôi?”
Thần Quang vội vàng nói: "Nghe theo anh!"
Tiêu Cửu Phong: "Nghe theo tôi, tôi nói ít tiếp xúc với cô ta, cô không muốn nghe sao?"
Thần Quang muốn khóc đến nơi: "Tôi nghe .. Vậy sau này tôi ít phản ứng đến cô ấy!"
Tiêu Cửu Phong nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô, nước mắt trong đôi mắt nhỏ kia cũng thiếu chút nữa rơi xuống rồi.
Vẻ mặt của anh hơi dịu lại: "Được rồi, ăn cơm đi"
Nói xong, anh đẩy nửa chén cháo trước mặt mình đến trước mặt Thần Quang, sau đó bưng chén của Thần Quang đến trước mặt mình.
Thần Quang: "Làm gì vậy, đó là của tôi..."
Nói xong liền muốn đi cướp chén của mình vê.
Tiêu Cửu Phong cường ngạnh liếc nhìn cô một cái: "Ăn."
Chỉ có một chữ, không có bất kỳ lời dư thừa vô nghĩa nào, nhưng lại khiến người ta không thể cự tuyệt.
Thần Quang sửng sốt một chút, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng bưng chén cơm lên ăn.
Của anh nhiều, của cô ít hơn, nhất định là anh đã nhìn ra rồi, cố ý để một phần nhiều lại cho cô.
*************%
Thần Quang không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Tiêu Cửu Phong không đề cập tới, cô cũng ngượng ngùng nhắc tới, cứ giả ngu như vậy, dù sao ăn nửa chén cháo này vào trong bụng liền cảm thấy ấm áp dễ chịu thoải mái.
Điều này làm cho Thần Quang nhớ tới khi còn bé, lúc đó sư thái sẽ cho cô bánh mì đậu xanh, sau khi nhét vào trong tay cô, sẽ bảo cô đi ra phía sau am đứng ăn.
Sư thái nói cô còn nhỏ, còn phải để thân thể cao lớn, nói chút đồ này cho các sư tỷ nhìn thấy thì đều bị cướp sạch, không tới phiên cô ăn.
Khi đó cô sẽ cẩn thận ôm miếng bánh mì đậu xanh nhỏ kia đến trong rừng cây phía sau am, nghe tiếng kêu của dế mèn trên cây, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà ăn bánh mì đậu xanh thơm ngào ngạt. Sau khi ăn xong, trong bụng nhỏ am áp de chịu hạnh phúc, nhắm mắt lại, ngay cả mặt trời cũng mang theo hương vị ưa thích.
Thần Quang vụng trộm nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Phong, trong lòng rất thích, nhịn không được muốn cười, nhưng cố gắng mím môi lại, cô nhớ tới lời Tống Quế Hoa nói, vẫn cảm thấy mình nên hầu hạ anh thật tốt.
Nhưng trong nhà cũng không có chuyện gì dễ làm, cô liền trèo lên giường, dùng chổi quét qua trên giường và dưới giường, sau đó lại trải chiếu và ga trải giường bằng vải thô lên, hết thảy đều chuẩn bị xong, chỉ chờ anh đến ngủi
Cô suy nghĩ một chút, lại thay đổi bộ quần áo kia, mặc đồ ni cô của cô vào—— bộ quần áo này ngày mai còn phải mặc, buổi tối ngủ không thể mặc, tránh làm nhăn nhúm, ngược lại thì dù sao cũng sẽ không mặc đồ ni cô ra cửa, vừa vặn mặc lúc đi ngủ.
Vì thế Tiêu Cửu Phong từ bên ngoài vừa vào phòng chính liền thấy ni cô nhỏ nửa quỳ trên giường của anh, mặc đồ ni cô lộ ra đường cong động lòng người, trông mong nhìn anh: "Khi nào ngủ thế?"
Tiêu Cửu Phong một hơi không tới, máu liền liên tục dâng lên trên.
Anh nhìn cô, hít sâu một hơi, nghiến răng: "Tôi ngủ ngay, nhưng mà..." Thần Quang: "Nhưng mà cái gì?"
Tiêu Cửu Phong: "Nhưng mà cô đi ra ngoài đi."
Thần Quang: "??2"
Tiêu Cửu Phong: "Cô đi qua phòng phía Tây ở bên kia ngủ, tôi đã giúp cô thu dọn xong."
Thần Quang: "Cái gì?"
Tiêu Cửu Phong: "Tự mình đi xem thử đi."
Thần Quang trợn tròn hai mắt, quả thực là không thể tin được, cô vội vàng chạy tới căn phòng phía Tây nhìn, quả nhiên thấy căn phòng phía Tây đã được thu dọn xong, trên giường sạch sẽ, cũng trải chiếu lên, trải ga trải giường bằng vải thô.
Về phần mấy thứ trong căn phòng phía Tây kia, không biết chuyển đi đâu rồi, dù sao cũng không thấy nữa.
Trong phòng thoạt nhìn còn rất chỉnh tề.
Nhưng mà Thần Quang không thích, một chút cũng không thích, cô không thể tin tưởng mà nhìn anh: "Anh để cho tôi ngủ ở đây, vậy còn anh thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận