Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 128
Chương 128Chương 128
Thời điểm Tiêu Bảo Đường chạy ra ngoài trời mưa như trút nước, sấm sét càng to hơn, tia chớp gần như thắp sáng cả bầu trời trên núi Thập Ngưu.
Trên núi Thập Ngưu nước đổ xuống ầm ầm khiến người dân hoảng sợ.
Không ít xã viên đã dậy rồi, mọi người hoặc là khoác vải dầu, hoặc là dùng chậu gỗ để che đầu, cả đám như chết lặng tại chỗ.
"Bảo Đường, phải làm sao đây, chúng ta phải làm sao đây!" Có người hô lên: "Đây không phải là lũ lụt sao, chúng ta sẽ bị nhấn chìm ở đây thôi!"
Ai cũng có trí nhớ về lũ lụt, thật là thảm, không có lương thực để ăn, lại còn xảy ra dịch bệnh, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Có người già thậm chí muốn khóc nói: "Ông trời ơi, đây là thời kỳ gì, còn muốn người khác sống nữa không!"
Nhưng mà ông trời đáp lại chính là một tiếng sấm lớn, tiếp theo là tiếng ầm ầm từ núi Thập Ngưu.
Núi Thập Ngưu kia dường như muốn nghiêng đổ vậy, một thứ gì đó đang tràn xuống.
Tiêu Bảo Đường nhìn chằm chằm, hét lớn: "Lương thực, lương thực của chúng ta ở trong kho, chúng ta không sợi!" Lúc này mọi người mới chợt nhớ ra.
Đúng vậy, tối hôm qua bận rộn lâu như vậy, số lương thực kia đã được thu xếp ổn thoả, một số còn vỏ đã được đưa vào kho rồi.
Lúc đó bọn họ còn lẩm bẩm không hiểu tại sao lại làm thế, người của thôn Vương Lâu còn đến xem trò vui, cảm thấy bọn họ là người ngu.
Bọn họ thiếu chút nữa cũng cảm thấy chính mình có phải ngu ngốc hay không?
Nhưng mà vẫn làm như vậy.
Kết quả nhìn tình hình hiện tại, đột nhiên bây giờ ai nấy đều thấy vui mừng, may mà lương thực đều đã thu vào trong kho.
Nhờ có Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Bảo Đường đương nhiên cũng đã nghĩ đến, chú Cửu Phong nhà hắn rất lợi hại, sớm đã đoán ra được rồi!
Chuyện này nếu không phải là nhờ chú Cửu Phong của hắn thì sẽ là rắc rối lớn rồi.
Ông lão khóc nói: "Cửu Phong nói chúng tôi thu thập lương thực, chúng tôi cũng nghe lời cậu ấy thu thập rồi, nếu không thì nguy to! Hoàn toàn tiêu tùng cho coil”
Người trẻ tuổi cẩn thận suy nghĩ về chuyện này một chút, cả đám đều bị doạ sợ không nhẹ. Nhưng cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.
Nhất thời có người ở kia hét lên: "Đá phía Nam rơi xuống, phải làm sao bây giờ, mọi người nhanh đi xem xem.”
Vì vậy, một nhóm người vội vàng chạy tới đó, mới chạy được nửa đường thì Tiêu Cửu Phong đã tới.
Tiêu Cửu Phong mặc bộ quần áo vải thô màu đen, thậm chí không có ô, chỉ đội một chiếc mũ rơm, cứ như vậy đội mưa mà tới.
Nước mưa trút xuống ào ạt, nhưng mặt anh không có bất luận biểu cảm nào, tựa như không quan tâm đến những điều này, lau nước mưa trên mặt: "Bảo Đường, cậu trước tiên tổ chức mọi người trong thôn, để cho người già và phụ nữ ở lại canh giữ nhà, không được ra ngoài, gọi thanh niên và trung niên qua đây, theo tôi đi đến phía Nam".
Giọng của Tiêu Cửu Phong không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
Khi anh nói điều này, mọi người đều cảm thấy bình tĩnh.
Cho nên hiện tại, được nhiều sự ủng hộ, Tiêu Bảo Đường vội vàng tổ chức, mang theo mấy người thanh niên trung niên cùng Tiêu Cửu Phong đi về phía Nam.
Tiêu Cửu Phong mang theo đội ngũ, đi thẳng về phía Nam của làng, lúc này chỉ thấy dòng nước bùn đất đã chảy ồ ạt từ trên núi Thập Ngưu xuống.
Nhiều diện tích hoa màu bị nhấn chìm, hoa màu kia một phần là gốc rạ đã thu hoạch, một số cây bông vải vừa đến đầu gối. Đó là cây giống, là cuộc sống của mọi người!
Tiêu Cửu Phong lập tức ra lệnh: "Nếu tiếp tục như vậy, trận mưa này không chỉ phá hủy mùa màng mà còn cả thôn chúng ta, chúng ta phải tìm ra biện pháp."
Đến lúc này, nào có người không chịu tin anh.
Mọi người nghĩ đến những hạt lúa mì đã được thu vào, đều muốn quỳ xuống gọi anh là ông nội.
Hiện tại anh nói gì mọi người đều tin và nghe theo răm rắp.
Thời điểm Tiêu Bảo Đường chạy ra ngoài trời mưa như trút nước, sấm sét càng to hơn, tia chớp gần như thắp sáng cả bầu trời trên núi Thập Ngưu.
Trên núi Thập Ngưu nước đổ xuống ầm ầm khiến người dân hoảng sợ.
Không ít xã viên đã dậy rồi, mọi người hoặc là khoác vải dầu, hoặc là dùng chậu gỗ để che đầu, cả đám như chết lặng tại chỗ.
"Bảo Đường, phải làm sao đây, chúng ta phải làm sao đây!" Có người hô lên: "Đây không phải là lũ lụt sao, chúng ta sẽ bị nhấn chìm ở đây thôi!"
Ai cũng có trí nhớ về lũ lụt, thật là thảm, không có lương thực để ăn, lại còn xảy ra dịch bệnh, không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Có người già thậm chí muốn khóc nói: "Ông trời ơi, đây là thời kỳ gì, còn muốn người khác sống nữa không!"
Nhưng mà ông trời đáp lại chính là một tiếng sấm lớn, tiếp theo là tiếng ầm ầm từ núi Thập Ngưu.
Núi Thập Ngưu kia dường như muốn nghiêng đổ vậy, một thứ gì đó đang tràn xuống.
Tiêu Bảo Đường nhìn chằm chằm, hét lớn: "Lương thực, lương thực của chúng ta ở trong kho, chúng ta không sợi!" Lúc này mọi người mới chợt nhớ ra.
Đúng vậy, tối hôm qua bận rộn lâu như vậy, số lương thực kia đã được thu xếp ổn thoả, một số còn vỏ đã được đưa vào kho rồi.
Lúc đó bọn họ còn lẩm bẩm không hiểu tại sao lại làm thế, người của thôn Vương Lâu còn đến xem trò vui, cảm thấy bọn họ là người ngu.
Bọn họ thiếu chút nữa cũng cảm thấy chính mình có phải ngu ngốc hay không?
Nhưng mà vẫn làm như vậy.
Kết quả nhìn tình hình hiện tại, đột nhiên bây giờ ai nấy đều thấy vui mừng, may mà lương thực đều đã thu vào trong kho.
Nhờ có Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Bảo Đường đương nhiên cũng đã nghĩ đến, chú Cửu Phong nhà hắn rất lợi hại, sớm đã đoán ra được rồi!
Chuyện này nếu không phải là nhờ chú Cửu Phong của hắn thì sẽ là rắc rối lớn rồi.
Ông lão khóc nói: "Cửu Phong nói chúng tôi thu thập lương thực, chúng tôi cũng nghe lời cậu ấy thu thập rồi, nếu không thì nguy to! Hoàn toàn tiêu tùng cho coil”
Người trẻ tuổi cẩn thận suy nghĩ về chuyện này một chút, cả đám đều bị doạ sợ không nhẹ. Nhưng cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.
Nhất thời có người ở kia hét lên: "Đá phía Nam rơi xuống, phải làm sao bây giờ, mọi người nhanh đi xem xem.”
Vì vậy, một nhóm người vội vàng chạy tới đó, mới chạy được nửa đường thì Tiêu Cửu Phong đã tới.
Tiêu Cửu Phong mặc bộ quần áo vải thô màu đen, thậm chí không có ô, chỉ đội một chiếc mũ rơm, cứ như vậy đội mưa mà tới.
Nước mưa trút xuống ào ạt, nhưng mặt anh không có bất luận biểu cảm nào, tựa như không quan tâm đến những điều này, lau nước mưa trên mặt: "Bảo Đường, cậu trước tiên tổ chức mọi người trong thôn, để cho người già và phụ nữ ở lại canh giữ nhà, không được ra ngoài, gọi thanh niên và trung niên qua đây, theo tôi đi đến phía Nam".
Giọng của Tiêu Cửu Phong không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
Khi anh nói điều này, mọi người đều cảm thấy bình tĩnh.
Cho nên hiện tại, được nhiều sự ủng hộ, Tiêu Bảo Đường vội vàng tổ chức, mang theo mấy người thanh niên trung niên cùng Tiêu Cửu Phong đi về phía Nam.
Tiêu Cửu Phong mang theo đội ngũ, đi thẳng về phía Nam của làng, lúc này chỉ thấy dòng nước bùn đất đã chảy ồ ạt từ trên núi Thập Ngưu xuống.
Nhiều diện tích hoa màu bị nhấn chìm, hoa màu kia một phần là gốc rạ đã thu hoạch, một số cây bông vải vừa đến đầu gối. Đó là cây giống, là cuộc sống của mọi người!
Tiêu Cửu Phong lập tức ra lệnh: "Nếu tiếp tục như vậy, trận mưa này không chỉ phá hủy mùa màng mà còn cả thôn chúng ta, chúng ta phải tìm ra biện pháp."
Đến lúc này, nào có người không chịu tin anh.
Mọi người nghĩ đến những hạt lúa mì đã được thu vào, đều muốn quỳ xuống gọi anh là ông nội.
Hiện tại anh nói gì mọi người đều tin và nghe theo răm rắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận