Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 271: Phien Ngoai 24
Chuong 271: Phien Ngoai 24Chuong 271: Phien Ngoai 24
nếu như anh cần con cháu, vậy thì có rất nhiều biện pháp, có thể nói một người phụ nữ cũng không phải là nhu yếu phẩm.
Kết quả là anh nhặt vê một người phụ nữ như vậy.
Tiêu Cửu Phong cười lạnh một tiếng, căn bản không muốn về nhà, mỗi ngày đắm chìm trong công việc.
Về phần cô gái nhỏ kia, trước tiên cứ gạt bỏ cô sang một bên đi.
Cứ bận rộn như vậy, hơn một tháng đã trôi qua, lần thứ hai Tiêu Cửu Phong bước vào nhà, một chiếc xe sang trọng đuôi dài vừa vào sân, liền cảm thấy cái sân này hình như có chỗ nào đó không giống trước.
Rất nhanh, anh nghe được một tràng tiếng cười, cười đến giòn giã, thoải mái đến cực điểm.
Tiêu Cửu Phong nhìn sang thì thấy được cô gái nhỏ tên là Thần Quang kia.
Cô mặc áo thun màu xanh với quần trắng, đang đi xe đạp bên bãi cỏ trong sân, theo sau là hai, ba vệ sĩ, một trong số đó đang giúp cô chỉ huy: "Cẩn thận phía trước, nhanh rễ sang một bên!"
Lông mày đen nhánh của Tiêu Cửu Phong nhất thời cau chặt lại một chút. Bọn họ là đang làm gì vậy?!
Tiêu Cửu Phong là một người tính cách trầm ổn, cũng sẽ không quá kinh ngạc, nhưng hiện tại anh nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy huyệt thái dương của mình co rút đau đớn.
Là ai đã để cho cô và vệ sĩ cùng lăn lộn chơi đùa một chỗ vậy chứ!
Tiêu Cửu Phong trầm mặc nhìn cô.
Thần Quang đang chơi rất vui vẻ.
Từ sau ngày đó là đã không thấy Tiêu Cửu Phong đâu, cô bắt đầu có chút sợ hãi, nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an, nhưng sau đó mỗi ngày trôi qua, ngày nào cô cũng đều hưởng thụ thức ăn ngon, được ngủ trên chiếc giường thoải mái mềm mại như vậy mỗi ngày, mỗi ngày đều có người tới đưa cho cô "nước trái cây", còn có thể tặng cho cô các loại quần áo đẹp mắt, cô chậm rãi bắt đầu an tâm.
Tuy rằng không có kết đôi với người đàn ông nào, nhưng ở chỗ này cũng không tệ, có ăn có uống còn có người nói chuyện cùng cô.
Nếu như cuộc sống cứ tiếp tục như vậy, cô còn trở về chùa Vân Kính làm gì, còn đi xuống dưới chân núi kết đôi với đàn ông làm gì, cô hy vọng có thể ở lại chỗ này cả đời không rời đi!
Hơn nữa cô còn chậm rãi đáp lời người nơi này rồi, biết hiện tại những người phụ nữ vây quanh mình là người giúp việc, người phụ nữ trung niên kia là quản gia gọi là chị Trần, vê phần những người mặc quân áo màu đen gọi là vệ sĩ, mà người đàn ông đưa mình tới đây tên là Lý Cường.
Thần Quang cảm thấy chị Trần không tệ, những người giúp việc khác đều không tệ, về phần Lý Cường kia cũng rất tốt bụng.
Dần dần cô và mọi người đều quen thuộc, thích nơi này nhiều hơn, người dân ở đây là quá tốt! Làm thế nào có thể có một nơi tốt như vậy trên đời này?
Thần Quang dần dần buông lỏng, sau khi buông lỏng, cô bắt đầu cố gắng tìm hiểu nhiều thứ trên thế giới này, chẳng hạn như làm thế nào để sử dụng lò vi sóng, làm thế nào để bật điêu hòa không khí, làm thế nào để xem tỉ vi, cô cũng bắt đầu học đi xe đạp.
Xe đạp của thế giới này rất giống với "xe đạp" của thế giới kia, nhưng thú vị hơn "xe đạp" của thế giới đó.
Hôm nay Thần Quang đang vui vẻ luyện tập đi xe đạp của cô, Lý Cường ở bên cạnh giúp cô chỉ huy, bọn họ chơi đùa rất vui vẻ.
Đột nhiên cô cảm thấy mặt trời dường như ít sáng hơn, không khí ít trong lành hơn, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn qua đó, cô liền thấy được Tiêu Cửu Phong.
Hiện tại cô đã biết anh không gọi là Chung Qùy, mà là Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong mặc một âu phục màu đen, đứng cao ngất ở đó, trâm mặc, dùng ánh mắt sắc bén không vui nhìn chằm chằm cô.
'Aaa...
Thần Quang kinh ngạc hô to một tiếng.
Sau đó 'rầm' một cái, cô đâm thẳng vào cây nhỏ bên cạnh.
*************%
Thần Quang ngồi trên sô pha, cúi đầu, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở nhỏ, đáng thương biết bao nhiêu.
Tiêu Cửu Phong nắm cổ tay cô, bôi thuốc cho cô, động tác vô cùng thô lỗ.
nếu như anh cần con cháu, vậy thì có rất nhiều biện pháp, có thể nói một người phụ nữ cũng không phải là nhu yếu phẩm.
Kết quả là anh nhặt vê một người phụ nữ như vậy.
Tiêu Cửu Phong cười lạnh một tiếng, căn bản không muốn về nhà, mỗi ngày đắm chìm trong công việc.
Về phần cô gái nhỏ kia, trước tiên cứ gạt bỏ cô sang một bên đi.
Cứ bận rộn như vậy, hơn một tháng đã trôi qua, lần thứ hai Tiêu Cửu Phong bước vào nhà, một chiếc xe sang trọng đuôi dài vừa vào sân, liền cảm thấy cái sân này hình như có chỗ nào đó không giống trước.
Rất nhanh, anh nghe được một tràng tiếng cười, cười đến giòn giã, thoải mái đến cực điểm.
Tiêu Cửu Phong nhìn sang thì thấy được cô gái nhỏ tên là Thần Quang kia.
Cô mặc áo thun màu xanh với quần trắng, đang đi xe đạp bên bãi cỏ trong sân, theo sau là hai, ba vệ sĩ, một trong số đó đang giúp cô chỉ huy: "Cẩn thận phía trước, nhanh rễ sang một bên!"
Lông mày đen nhánh của Tiêu Cửu Phong nhất thời cau chặt lại một chút. Bọn họ là đang làm gì vậy?!
Tiêu Cửu Phong là một người tính cách trầm ổn, cũng sẽ không quá kinh ngạc, nhưng hiện tại anh nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy huyệt thái dương của mình co rút đau đớn.
Là ai đã để cho cô và vệ sĩ cùng lăn lộn chơi đùa một chỗ vậy chứ!
Tiêu Cửu Phong trầm mặc nhìn cô.
Thần Quang đang chơi rất vui vẻ.
Từ sau ngày đó là đã không thấy Tiêu Cửu Phong đâu, cô bắt đầu có chút sợ hãi, nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an, nhưng sau đó mỗi ngày trôi qua, ngày nào cô cũng đều hưởng thụ thức ăn ngon, được ngủ trên chiếc giường thoải mái mềm mại như vậy mỗi ngày, mỗi ngày đều có người tới đưa cho cô "nước trái cây", còn có thể tặng cho cô các loại quần áo đẹp mắt, cô chậm rãi bắt đầu an tâm.
Tuy rằng không có kết đôi với người đàn ông nào, nhưng ở chỗ này cũng không tệ, có ăn có uống còn có người nói chuyện cùng cô.
Nếu như cuộc sống cứ tiếp tục như vậy, cô còn trở về chùa Vân Kính làm gì, còn đi xuống dưới chân núi kết đôi với đàn ông làm gì, cô hy vọng có thể ở lại chỗ này cả đời không rời đi!
Hơn nữa cô còn chậm rãi đáp lời người nơi này rồi, biết hiện tại những người phụ nữ vây quanh mình là người giúp việc, người phụ nữ trung niên kia là quản gia gọi là chị Trần, vê phần những người mặc quân áo màu đen gọi là vệ sĩ, mà người đàn ông đưa mình tới đây tên là Lý Cường.
Thần Quang cảm thấy chị Trần không tệ, những người giúp việc khác đều không tệ, về phần Lý Cường kia cũng rất tốt bụng.
Dần dần cô và mọi người đều quen thuộc, thích nơi này nhiều hơn, người dân ở đây là quá tốt! Làm thế nào có thể có một nơi tốt như vậy trên đời này?
Thần Quang dần dần buông lỏng, sau khi buông lỏng, cô bắt đầu cố gắng tìm hiểu nhiều thứ trên thế giới này, chẳng hạn như làm thế nào để sử dụng lò vi sóng, làm thế nào để bật điêu hòa không khí, làm thế nào để xem tỉ vi, cô cũng bắt đầu học đi xe đạp.
Xe đạp của thế giới này rất giống với "xe đạp" của thế giới kia, nhưng thú vị hơn "xe đạp" của thế giới đó.
Hôm nay Thần Quang đang vui vẻ luyện tập đi xe đạp của cô, Lý Cường ở bên cạnh giúp cô chỉ huy, bọn họ chơi đùa rất vui vẻ.
Đột nhiên cô cảm thấy mặt trời dường như ít sáng hơn, không khí ít trong lành hơn, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn qua đó, cô liền thấy được Tiêu Cửu Phong.
Hiện tại cô đã biết anh không gọi là Chung Qùy, mà là Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong mặc một âu phục màu đen, đứng cao ngất ở đó, trâm mặc, dùng ánh mắt sắc bén không vui nhìn chằm chằm cô.
'Aaa...
Thần Quang kinh ngạc hô to một tiếng.
Sau đó 'rầm' một cái, cô đâm thẳng vào cây nhỏ bên cạnh.
*************%
Thần Quang ngồi trên sô pha, cúi đầu, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở nhỏ, đáng thương biết bao nhiêu.
Tiêu Cửu Phong nắm cổ tay cô, bôi thuốc cho cô, động tác vô cùng thô lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận