Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 188

Chương 188Chương 188
Thu hoạch cao lương vốn cũng chỉ là công việc nhà nông bình thường, nhưng năm nay Tiêu Bảo Đường lại gặp phải một vấn đề, hắn phát hiện cao lương của đại đội bọn họ bị trộm mất một bó.
Đây đúng là chuyện phiền toái mà, sao lại có người ăn trộm đồ cơ chứ?
Người của đại đội sản xuất Hoa Câu Tử đều tức giận không nhẹ, đi theo Tiêu Bảo Đường điều tra một phen, cũng không tra ra nguyên nhân, cuối cùng có người nói là do người của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu trộm, nhưng cho dù có nói thế nào thì bọn họ cũng không có chứng cứ.
Tiêu Bảo Đường nhìn đại đội sản xuất của thôn Vương Lâu, oán hận nói một câu: "Một đám khốn nạn nghèo hèn vô sỉ!"
Hắn hoàn toàn có tư cách để nói lời này, hiện tại đại đội sản xuất bọn họ không gặp tai ương cho nên rất giàu có, mà người của thôn Vương Lâu đều nghèo, một đám thắt chặt dây lưng quần sống qua ngày, mười nhà thì lại hết tám chín nhà là bọn họ tới đây trộm cao lương của đại đội sản xuất nhà mình!
Chẳng qua là việc này cũng không có chứng cứ øì, dù sao cũng chỉ là chuyện một bó cao lương, Tiêu Bảo Đường hỏi Tiêu Cửu Phong phải làm sao bây giờ. Tiêu Cửu Phong ngược lại không quá để ý: "Quên chuyện đó đi, mất thì mất, sau này chúng ta phải chú ý hơn xíu, cao lương cũng là lương thực nên không thể vứt như vậy, chúng ta dựng một cái lều ở phía Bắc, buổi tối để người ở lại trông."
Tiêu Bảo Đường: "Được al"
Thực ra chuyện này ai cũng có kinh nghiệm cả, không phải chỉ là thay ca trực thôi sao, đội bảo vệ mà Tiêu Cửu Phong tổ chức lúc trước bây giờ tranh thủ để họ làm là được rồi.
Cứ như vậy mà tiếp diễn, dĩ nhiên là phải thay ca, Tiêu Cửu Phong là đội trưởng đội bảo vệ, so với người khác thì phải phí tâm tư nhiều hơn, buổi tối cũng phải trực đêm.
Khi Tiêu Cửu Phong trực đêm như vậy, Thần Quang cảm thấy không thoải mái, tự mình nằm trên giường, cô tran trọc trở mình, quả là một cực hình.
Kỳ thật lúc ở cùng anh thì cô cũng không cảm thấy tốt hơn bao nhiêu, ngược lại cảm thấy thời gian của anh quá dài, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy đau, chỉ mong anh làm xong sớm một chút.
Nhưng hiện tại anh không ngủ ở nhà, cô phải ngủ một mình, bản thân liền cảm thấy có chút lạ lãm.
Có một người đàn ông nằm bên cạnh, cho dù không làm gi mà chỉ ôm như vậy, đối phương người nóng hổi có thể sưởi ấm cho mình thì cũng tốt hơn so với ở một mình!
Cô trằn trọc, trằn trọc nhiều đến mức không ngủ được, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng.
Hay là cô đi tìm anh!
Khi nghĩ đến như vậy, kỳ thật trái tim cô cũng đập mạnh một nhịp.
Trễ như vậy mà không ở nhà ngủ cho ngon, ngược lại còn đi tìm người đàn ông đang gác đêm ở bên ngoài, cô biết bản thân mình có ý gì.
Cô cũng không phải là cô gái bé nhỏ không hiểu chuyện như lúc trước nữa.
Nhưng cô cứ nghĩ về anh, nhớ anh rất nhiều, vậy thì tại sao lại không làm điều đó? Cũng không thể cứ chịu đựng như vậy được!
Vả lại.. Thần Quang chợt nhớ tới vài ngày nữa có thể anh phải đi ra ngoài giúp đại đội sản xuất mua giống lúa mì đen, đến lúc đó cô còn không biết phải mất bao lâu mới có thể nhìn thấy được anh nữa.
Nghĩ như vậy xong, Thần Quang dứt khoát đứng lên, mặc quần áo rồi mang giày, sau đó lặng lễ không một tiếng động, cô mở cửa lớn rón rén đi ra ngoài, đi thẳng đến mảnh đất cao lương ở phía Bắc thôn Hoa Câu Tử.
**********x***%
Đây là một đêm không trăng không sao.
Vào buổi tối không trăng không sao như thế này, ngoại trừ Thần Quang nằm trên giường tran trọc khó ngủ, còn có một người phụ nữ khác, người phụ nữ kia chính là Vương Thúy Hồng.
Vương Thúy Hồng không thích làm với người đàn ông Trần Thiết Xuyên của mình, trong lòng cô ta vẫn còn nhớ thương Tiêu Cửu Phong.
Có đôi khi ngủ với Trần Thiết Xuyên, cô ta phải tưởng tượng Trần Thiết Xuyên thành Tiêu Cửu Phong thì cô ta mới có thể nhịn xuống, ngày này qua ngày khác, cuộc sống quả thật không dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận