Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 259: Phien ngoai 12
Chuong 259: Phien ngoai 12Chuong 259: Phien ngoai 12
Cô ra khỏi Phật đường, đạp lên trên đống hoang tàn này, ngửa mặt trông lên trời xanh, đã thấy trời thật cao, mây thật nhạt, cánh chim bay thật nhẹ.
Biển người mênh mông, thế sự lúc ẩn lúc hiện, cô nhìn vô định vào phía xa, không biết sư thái đi nơi nào hay ngừng ở phương nào.
Nhưng mà giống như chính bản thân cô, giống như sư tỷ Tuệ An, chung quy sư thái cũng có số mệnh thuộc về bà.
Có lẽ ở trong thôn xóm xa xôi yên tĩnh nào đấy, sư thái của cô đang ngồi trên bệ giếng, cầm kim chỉ trong tay, vừa nói chuyện phiếm cùng người khác, vừa vì người đó đã từng là tên cướp đường kia mà may vá quần áo cho.
Thần Quang không nhớ rõ mình rốt cuộc đi tới nơi này như thế nào, cũng không biết nơi này rốt cuộc là ở nơi nào.
Ký ức của cô vẫn còn đang ở chùa Vân Kính, trong chùa Vân Kính, cô đang mệt mài quét dọn Phật đường.
Phật đường bị người ta đập nát, ngay cả lư hương sư thái thường xuyên dùng cũng đập nát, trên mặt đất rải đầy tro hương tích tụ lâu năm còn có mảnh vỡ của lư hương.
Thần Quang cẩn thận quét gom tro hương lại, rồi cẩn thận thu thập những mảnh vỡ kia vào một cái hộp.
Đây là thứ sư thái đã quen dùng, hiện tại sư thái đi rồi, cô muốn thu dọn rồi giữ lại, chờ sau này sư thái trở lại, ít nhất có thể nhìn thấy.
Lúc làm như vậy, cô cũng đang suy nghĩ, nghĩ về tương lai.
Cô biết trong công xã dự định kết đôi đàn ông nông thôn cho mọi người, nói là mỗi người đều phải kết đôi, không biết cuối cùng cô sẽ kết đôi với loại người gì.
Sư tỷ Tuệ An nói đã đến lúc khảo nghiệm vận khí, nếu như vận khí không tốt, không chừng sẽ kết đôi với một người vừa già vừa khó coi, lại còn hung dữ, còn có thể đánh người.
Thần Quang nghe được điều này thì nhớ tới lúc trước sư thái đã nói về bọn cướp đường, cô rất sợ cô sẽ kết đôi với một người đàn ông giống như bọn cướp đường.
Ngay trong loại lo lắng này, cô dọn dẹp Phật đường xong, sau đó đứng dậy đi ra khỏi chùa Vân Kính, bên ngoài chùa Vân Kính, trăng lưỡi liêm cong cong, dế kêu to, tiếng ve sầu liên tục vang lên vào ban ngày đã sớm dừng lại.
Lúc này núi Thập Ngưu đặc biệt yên tĩnh.
Thần Quang nghĩ như vậy liền nhìn xuống chân núi.
Dưới chân núi rải rác một ít thôn, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, đó là nơi người thế tục dưới núi sinh sống.
Khi Thần Quang xuống núi đã từng đi nghe động tĩnh ở nơi đó, bọn họ ở đó có tiếng chó sủa, có tiếng đánh mắng chửi trẻ con, còn có tiếng bước chân của người cõng sọt tre đi ra nhặt phân vào sáng sớm.
Những thứ kia đối với Thần Quang từ nhỏ đã sống ở nơi thanh tịnh của Phật Môn thì rất xa lạ, là một thế giới hoàn toàn khác.
Thần Quang nghĩ đó chính là khói lửa nhân gian.
Mà cô sắp kết đôi với một người đàn ông, tiến vào ngôi làng đó, sinh sống ở nơi đó.
Thần Quang vừa có chút thấp thỏm, vừa có chút SO hãi.
Cô nghĩ cuộc sống sau này chính là nhắm mắt lại, một bước sâu một bước nông mà tiến về phía trước, đi tới đâu thì nhận mệnh chỗ đó, nếu một bước giẫm vào trong chuồng heo thì cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Tuy nhiên sư thái từng nói cô là đứa trẻ có phúc khí nhất mà bà từng gặp được.
Cô nghĩ như vậy, cô vừa vặn ngẩng đầu lên, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời trên núi Thập Ngưu, trước mắt cô đột nhiên sáng lên.
Tia ánh sáng trắng lóa mắt kia, trắng đến mức cô không mở được hai mắt, cô bắt đầu đầu choáng váng đầu óc, không biết đông nam tây bắc, lại cảm thấy thân thể của mình dường như trôi nổi ở trong nước, không có chỗ đặt chân.
Khi mọi thứ yên ổn trở lại thì cô đã ở chỗ này.
Cô mở mắt ra nhìn thấy rất nhiều người.
Những người đó mặc trang phục kỳ quái, vội vàng đi tới đi lui, có người lái thứ gì đó rất giống xe đạp, có người ngồi trong hộp sắt có bốn bánh xe.
Cô ra khỏi Phật đường, đạp lên trên đống hoang tàn này, ngửa mặt trông lên trời xanh, đã thấy trời thật cao, mây thật nhạt, cánh chim bay thật nhẹ.
Biển người mênh mông, thế sự lúc ẩn lúc hiện, cô nhìn vô định vào phía xa, không biết sư thái đi nơi nào hay ngừng ở phương nào.
Nhưng mà giống như chính bản thân cô, giống như sư tỷ Tuệ An, chung quy sư thái cũng có số mệnh thuộc về bà.
Có lẽ ở trong thôn xóm xa xôi yên tĩnh nào đấy, sư thái của cô đang ngồi trên bệ giếng, cầm kim chỉ trong tay, vừa nói chuyện phiếm cùng người khác, vừa vì người đó đã từng là tên cướp đường kia mà may vá quần áo cho.
Thần Quang không nhớ rõ mình rốt cuộc đi tới nơi này như thế nào, cũng không biết nơi này rốt cuộc là ở nơi nào.
Ký ức của cô vẫn còn đang ở chùa Vân Kính, trong chùa Vân Kính, cô đang mệt mài quét dọn Phật đường.
Phật đường bị người ta đập nát, ngay cả lư hương sư thái thường xuyên dùng cũng đập nát, trên mặt đất rải đầy tro hương tích tụ lâu năm còn có mảnh vỡ của lư hương.
Thần Quang cẩn thận quét gom tro hương lại, rồi cẩn thận thu thập những mảnh vỡ kia vào một cái hộp.
Đây là thứ sư thái đã quen dùng, hiện tại sư thái đi rồi, cô muốn thu dọn rồi giữ lại, chờ sau này sư thái trở lại, ít nhất có thể nhìn thấy.
Lúc làm như vậy, cô cũng đang suy nghĩ, nghĩ về tương lai.
Cô biết trong công xã dự định kết đôi đàn ông nông thôn cho mọi người, nói là mỗi người đều phải kết đôi, không biết cuối cùng cô sẽ kết đôi với loại người gì.
Sư tỷ Tuệ An nói đã đến lúc khảo nghiệm vận khí, nếu như vận khí không tốt, không chừng sẽ kết đôi với một người vừa già vừa khó coi, lại còn hung dữ, còn có thể đánh người.
Thần Quang nghe được điều này thì nhớ tới lúc trước sư thái đã nói về bọn cướp đường, cô rất sợ cô sẽ kết đôi với một người đàn ông giống như bọn cướp đường.
Ngay trong loại lo lắng này, cô dọn dẹp Phật đường xong, sau đó đứng dậy đi ra khỏi chùa Vân Kính, bên ngoài chùa Vân Kính, trăng lưỡi liêm cong cong, dế kêu to, tiếng ve sầu liên tục vang lên vào ban ngày đã sớm dừng lại.
Lúc này núi Thập Ngưu đặc biệt yên tĩnh.
Thần Quang nghĩ như vậy liền nhìn xuống chân núi.
Dưới chân núi rải rác một ít thôn, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, đó là nơi người thế tục dưới núi sinh sống.
Khi Thần Quang xuống núi đã từng đi nghe động tĩnh ở nơi đó, bọn họ ở đó có tiếng chó sủa, có tiếng đánh mắng chửi trẻ con, còn có tiếng bước chân của người cõng sọt tre đi ra nhặt phân vào sáng sớm.
Những thứ kia đối với Thần Quang từ nhỏ đã sống ở nơi thanh tịnh của Phật Môn thì rất xa lạ, là một thế giới hoàn toàn khác.
Thần Quang nghĩ đó chính là khói lửa nhân gian.
Mà cô sắp kết đôi với một người đàn ông, tiến vào ngôi làng đó, sinh sống ở nơi đó.
Thần Quang vừa có chút thấp thỏm, vừa có chút SO hãi.
Cô nghĩ cuộc sống sau này chính là nhắm mắt lại, một bước sâu một bước nông mà tiến về phía trước, đi tới đâu thì nhận mệnh chỗ đó, nếu một bước giẫm vào trong chuồng heo thì cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Tuy nhiên sư thái từng nói cô là đứa trẻ có phúc khí nhất mà bà từng gặp được.
Cô nghĩ như vậy, cô vừa vặn ngẩng đầu lên, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời trên núi Thập Ngưu, trước mắt cô đột nhiên sáng lên.
Tia ánh sáng trắng lóa mắt kia, trắng đến mức cô không mở được hai mắt, cô bắt đầu đầu choáng váng đầu óc, không biết đông nam tây bắc, lại cảm thấy thân thể của mình dường như trôi nổi ở trong nước, không có chỗ đặt chân.
Khi mọi thứ yên ổn trở lại thì cô đã ở chỗ này.
Cô mở mắt ra nhìn thấy rất nhiều người.
Những người đó mặc trang phục kỳ quái, vội vàng đi tới đi lui, có người lái thứ gì đó rất giống xe đạp, có người ngồi trong hộp sắt có bốn bánh xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận