Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 133

Chương 133Chương 133
Bính táo là phải chọn táo tươi tốt nhất, không thể có bất kỳ va chạm nào, sau đó rửa sạch sẽ đặt trong lọ, dùng rượu để ngâm táo. Nghe nói món này rất ngon, nhưng cô chưa từng ăn qua, sư thái có thể vụng trộm âm thầm cho cô ăn thịt, nhưng không có khả năng trắng trợn làm bính táo cho cô được.
Tiêu Cửu Phong giương mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt thèm ăn của cô gái nhỏ: "Em muốn ăn à?"
Thần Quang: "Ừm.. ."
Tiêu Cửu Phong không nói lời nào.
Thần Quang có chút thất vọng: "Vậy, vậy thì quên đi..."
Tiêu Cửu Phong đột nhiên nở nụ cười, nhịn không được đưa tay ra nhéo nhéo mũi cô: "Được, làm bính táo cho em, bằng không anh sợ làm em thèm chết mất."
Thần Quang lập tức mặt mày hớn hở: "Được al"
*************%
Đến ngày hôm đó, Tiêu Cửu Phong nói là trong huyện thành có một cuộc tụ họp lớn, trời còn chưa sáng đã xách Thần Quang lên, hai người nhét thức ăn qua loa, liền đi qua đầu thôn Đông, ngồi nhờ xe bò trong thôn đi lên trấn.
Hôm nay người đánh xe là Trần Thiết Vân, vừa vặn hắn và Trần Thiết Xuyên là anh em chú bác, nhưng mà nếu luận về quan hệ, hắn và Tiêu Cửu Phong càng thân cận hơn.
Hiện tại nhìn thấy Tiêu Cửu Phong người ta mang theo cô vợ nhỏ đi chợ, khó tránh khỏi liền thuận miệng lải nhải vài câu.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thúy Hồng vẫn là rất tin Cửu Phong nha, lần trước Thiết Xuyên vì chuyện cất lúa mì, thiếu chút nữa cãi nhau với Cửu Phong, Thúy Hồng xông tới trực tiếp đem Thiết Xuyên kéo đi, hai vợ chồng vì chuyện này thiếu chút nữa lại đánh nhau. Thúy Hồng người này ấy mà, dùng chuyện xưa để nói chính là thân ở Tào doanh tâm tại Hán, cô ta và Thiết Xuyên sống qua ngày, kỳ thật trong lòng vẫn là giúp đỡ Cửu Phong anh đói!"
Tiêu Cửu Phong ngồi trên xe bò lạnh nhạt nói một câu: "Thiết Vân, cậu đang nói linh tinh gì vậy."
Trần Thiết Vân nghĩ lại một chút, cũng cảm thấy lời này của mình không thích hợp, đành phải cười ngây ngô: "Đây không phải là không có người ngoài sao, liền thuận miệng nói một chút thôi, đừng để bụng nha."
Lúc nói như vậy, hắn mượn thao tác quất roi quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy cô vợ nhỏ kia ngồi trên thùng xe, hai tay đặt ở trên đầu gối, thân thể hơi dựa vào người đàn ông nhà cô, dáng vẻ rất nhu thuận.
Trong lòng Trân Thiết Vân khó tránh khỏi cảm khái, nghĩ đến nàng dâu của người ta, nhìn là thấy không giống với phụ nữ nông thôn rôi!
Đừng nói cái gì khác, chỉ nói tới việc hôm nay hắn nói lời này, cô vợ nhỏ của người ta giống như không nghe thấy, một chút cũng không gây chuyện âm.
Chẳng qua đây cũng là do Tiêu Cửu Phong thuần hóa vợ rất tốt!
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng xe bò cũng đến thị trấn, Trần Thiết Vân đánh xe bò vào trong công xã, Tiêu Cửu Phong mang theo Thần Quang xuống xe bò.
Bọn họ còn muốn đi vào trong huyện, từ nơi này đến huyện còn có một đoạn đường, phải tự mình đi qua.
Lúc này trời cũng chỉ vừa mới sáng mà thôi, một tầng sương mù mông lung bao phủ đồng ruộng, rừng cây cách đó không xa cùng với thôn trang mơ hồ xa xa, hết thảy đều nhìn qua tăng thêm vài phần thần bí.
Nơi này chưa từng bị sạt lở đất đá, trong ruộng trồng cao lương, một sào lúa đã chín đến đỏ bừng, gió thổi liền phát ra âm thanh sàn sạt.
"Lạnh không?" Tiêu Cửu Phong cúi đầu hỏi Thần Quang bên cạnh.
"Không lạnh." Đi đi lại lại như vậy, quả thật không lạnh chút nào, chẳng những không lạnh còn cảm thấy muốn đổ mồ hôi.
"Tại sao không nói lời nào?” "Nói cái gì mới được?" Thần Quang nhấp môi.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, đánh giá Thần Quang.
Thần Quang bị anh nhìn đến mức có chút ngượng ngùng: "Nhìn em làm gì?”
Tiêu Cửu Phong: "Anh kể cho em nghe một câu chuyện xưa."
Thần Quang không có chút hy vọng nào, cô vẫn nhớ câu chuyện anh kể trước đây: "Anh có thể kể chuyện xưa sao?”
Tiêu Cửu Phong: "Có một con cún nhỏ, cô mất hứng, cô cũng không nói lời nào, liền chu chu miệng, làm cho người ta vừa nhìn đã biết cô chính là không vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận