Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 255: Phien Ngoai 8
Chuong 255: Phien Ngoai 8Chuong 255: Phien Ngoai 8
Tuy rằng nói từ sau cái cô Tô Lệ Lệ gì đó, anh vẫn luôn coi như rất thành thật, chưa trêu chọc người phụ nữ nào cả, nhưng mà trong lòng cô lại rất rõ ràng, điều này cũng là vì anh đã kết hôn rồi.
Nếu anh chưa kết hôn, bên ngoài những cô gái nhỏ muốn gả cho anh không ít đâu.
Bây giờ nghe được câu này, Thần Quang bắt đầu chua xót.
"Anh hãy nói đi, rốt cuộc là cô gái nhỏ ở nơi nào, lớn lên trông như thế nào? Còn có liên lạc gì với người ta nữa không?"
Một chuỗi câu hỏi được thốt ra khỏi miệng, giọng điệu này của Thần Quang, nếu Tiêu Cửu Phong dám trả lời không vừa ý, cô sẽ trực tiếp nhéo lỗ tai anh.
Tiêu Cửu Phong cười: "Đây là một câu chuyện xưa rất dài rất dài."
Thần Quang trừng lớn mắt: "Chuyện xưa rất dài sao?”
Trình độ kể chuyện xưa này của anh, cô xem như đã hiểu biết, chuyện xưa có phức tạp cỡ nào, anh có thể kết thúc trong ba câu, mở đầu phát triển kết thúc, ba câu hết sức khái quát, có nhiều hơn nữa thì khẳng định là không thể.
Kết quả hiện tại anh nói đây là một câu chuyện xưa rất dài? Chuyện xưa dài như vậy, anh và cô gái nhỏ nhà người ta xuất hiện cùng nhau nhiều cỡ nào chứt
Thần Quang đã là mẹ của hai đứa trẻ, cô đang rất là tức giận: "Nếu đã rất dài, vậy thì anh hãy kể từ từ, từng câu từng câu mà nói, tất cả đều kể cho rõ ràng cho eml”
Tiêu Cửu Phong hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ sâu xa một lúc mới nói: "Được rồi, để anh nhớ lại nên kể chuyện này từ chỗ nào."
Tim Thần Quang quả thực cũng muốn nổ tung: "Quả thực dài đến không biết kể từ chỗ nào Ul?"
Không được, không được, tối qua lăn lộn trên giường nhất thời không thể như vậy nữa, Thần Quang bắt đầu hối hận, vì sao không đá anh xuống giường vậy chứ?!
Tiêu Cửu Phong trịnh trọng gật đầu: "Vậy thì kể từ chỗ một chuyện nhỏ ngày đó đi."
Thần Quang: "Mặc kệ kể từ chỗ nào, anh mau mau kể đi!"
Tiêu Cửu Phong lại không nhanh không chậm, chậm rãi nói: "Lúc đó anh mới xuất ngũ từ bộ đội trở về, lúc anh về đến gần thôn đã không còn sớm nữa, trời thoáng tối, thời điểm đi tới phía đông của thôn, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ."
Thần Quang: "Vậy mà lại là trong thôn!"
Cô cố gắng suy nghị, là ai trong thôn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không có một người như vậy! Tiêu Cửu Phong: "Đó là một ni cô, đội mũ ni cô, ở đó mở to đôi mắt như tên trộm, anh nhìn kỹ, vậy mà cô ấy lại đến lấy trộm khoai lang."
Hả? Thần Quang kinh ngạc thốt ra một tiếng.
Tiêu Cửu Phong: "Một ni cô rất gầy, mở to đôi mắt đẹp long lanh, trông rất đáng thương."
Thần Quang cắn môi, cô đột nhiên hiểu ra.
Kỳ thực lúc ban đầu, nhắc tới việc này, cô từng nghi ngờ, nhưng mà anh nói không phải, cô cũng tin.
Cô lại không nghĩ tới, kỳ thực chính là anh.
Tiêu Cửu Phong nhớ tới chuyện quá khứ, trong mắt cũng có vài ý cười bùi ngùi: "Kỳ thực anh chẳng phải là một người lương thiện, cho tới bây giờ không có dư giả lòng tốt gì cả, nhưng mà cũng không biết vì sao, thế nhưng anh cảm thấy ni cô kia thật đáng thương, anh liền cho một phần bánh bột mì."
Anh quả thật không có quá nhiều lòng tốt.
Lúc anh xuyên không tới, phát hiện anh có một không gian tùy thân, trong không gian tùy thân có chút ít đồ vật anh mang theo từ hiện đại. Cũng không được xem như là cái gì lớn lao, chẳng qua để anh sống thuận buồm xuôi gió ở thời đại này như vậy là đủ rồi.
Ban đầu tuy rằng anh cẩn thận, nhưng lại chưa cẩn thận lắm, đã từng có lòng tốt giúp đỡ Vương Thúy Hồng một lần, nhưng không nghĩ tới lại suýt nữa đặt mình vào trong nguy hiểm, đây cũng là lý do sau này anh vội vàng rời đi để tham gia quân ngũ.
Sau này anh sẽ thường xuyên xem nhẹ chính mình là người xuyên không, 'Bàn Tay Vang này trừ phi vạn vật bất đắc dĩ, căn bản không dùng tới.
Đương nhiên sẽ càng không lợi dụng tồn trữ vật tư ở trong không gian của mình để trợ giúp người khác.
Tuy rằng nói từ sau cái cô Tô Lệ Lệ gì đó, anh vẫn luôn coi như rất thành thật, chưa trêu chọc người phụ nữ nào cả, nhưng mà trong lòng cô lại rất rõ ràng, điều này cũng là vì anh đã kết hôn rồi.
Nếu anh chưa kết hôn, bên ngoài những cô gái nhỏ muốn gả cho anh không ít đâu.
Bây giờ nghe được câu này, Thần Quang bắt đầu chua xót.
"Anh hãy nói đi, rốt cuộc là cô gái nhỏ ở nơi nào, lớn lên trông như thế nào? Còn có liên lạc gì với người ta nữa không?"
Một chuỗi câu hỏi được thốt ra khỏi miệng, giọng điệu này của Thần Quang, nếu Tiêu Cửu Phong dám trả lời không vừa ý, cô sẽ trực tiếp nhéo lỗ tai anh.
Tiêu Cửu Phong cười: "Đây là một câu chuyện xưa rất dài rất dài."
Thần Quang trừng lớn mắt: "Chuyện xưa rất dài sao?”
Trình độ kể chuyện xưa này của anh, cô xem như đã hiểu biết, chuyện xưa có phức tạp cỡ nào, anh có thể kết thúc trong ba câu, mở đầu phát triển kết thúc, ba câu hết sức khái quát, có nhiều hơn nữa thì khẳng định là không thể.
Kết quả hiện tại anh nói đây là một câu chuyện xưa rất dài? Chuyện xưa dài như vậy, anh và cô gái nhỏ nhà người ta xuất hiện cùng nhau nhiều cỡ nào chứt
Thần Quang đã là mẹ của hai đứa trẻ, cô đang rất là tức giận: "Nếu đã rất dài, vậy thì anh hãy kể từ từ, từng câu từng câu mà nói, tất cả đều kể cho rõ ràng cho eml”
Tiêu Cửu Phong hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ sâu xa một lúc mới nói: "Được rồi, để anh nhớ lại nên kể chuyện này từ chỗ nào."
Tim Thần Quang quả thực cũng muốn nổ tung: "Quả thực dài đến không biết kể từ chỗ nào Ul?"
Không được, không được, tối qua lăn lộn trên giường nhất thời không thể như vậy nữa, Thần Quang bắt đầu hối hận, vì sao không đá anh xuống giường vậy chứ?!
Tiêu Cửu Phong trịnh trọng gật đầu: "Vậy thì kể từ chỗ một chuyện nhỏ ngày đó đi."
Thần Quang: "Mặc kệ kể từ chỗ nào, anh mau mau kể đi!"
Tiêu Cửu Phong lại không nhanh không chậm, chậm rãi nói: "Lúc đó anh mới xuất ngũ từ bộ đội trở về, lúc anh về đến gần thôn đã không còn sớm nữa, trời thoáng tối, thời điểm đi tới phía đông của thôn, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ."
Thần Quang: "Vậy mà lại là trong thôn!"
Cô cố gắng suy nghị, là ai trong thôn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không có một người như vậy! Tiêu Cửu Phong: "Đó là một ni cô, đội mũ ni cô, ở đó mở to đôi mắt như tên trộm, anh nhìn kỹ, vậy mà cô ấy lại đến lấy trộm khoai lang."
Hả? Thần Quang kinh ngạc thốt ra một tiếng.
Tiêu Cửu Phong: "Một ni cô rất gầy, mở to đôi mắt đẹp long lanh, trông rất đáng thương."
Thần Quang cắn môi, cô đột nhiên hiểu ra.
Kỳ thực lúc ban đầu, nhắc tới việc này, cô từng nghi ngờ, nhưng mà anh nói không phải, cô cũng tin.
Cô lại không nghĩ tới, kỳ thực chính là anh.
Tiêu Cửu Phong nhớ tới chuyện quá khứ, trong mắt cũng có vài ý cười bùi ngùi: "Kỳ thực anh chẳng phải là một người lương thiện, cho tới bây giờ không có dư giả lòng tốt gì cả, nhưng mà cũng không biết vì sao, thế nhưng anh cảm thấy ni cô kia thật đáng thương, anh liền cho một phần bánh bột mì."
Anh quả thật không có quá nhiều lòng tốt.
Lúc anh xuyên không tới, phát hiện anh có một không gian tùy thân, trong không gian tùy thân có chút ít đồ vật anh mang theo từ hiện đại. Cũng không được xem như là cái gì lớn lao, chẳng qua để anh sống thuận buồm xuôi gió ở thời đại này như vậy là đủ rồi.
Ban đầu tuy rằng anh cẩn thận, nhưng lại chưa cẩn thận lắm, đã từng có lòng tốt giúp đỡ Vương Thúy Hồng một lần, nhưng không nghĩ tới lại suýt nữa đặt mình vào trong nguy hiểm, đây cũng là lý do sau này anh vội vàng rời đi để tham gia quân ngũ.
Sau này anh sẽ thường xuyên xem nhẹ chính mình là người xuyên không, 'Bàn Tay Vang này trừ phi vạn vật bất đắc dĩ, căn bản không dùng tới.
Đương nhiên sẽ càng không lợi dụng tồn trữ vật tư ở trong không gian của mình để trợ giúp người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận