Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 135

Chương 135Chương 135
Sau khi rời khỏi ngân hàng, Tiêu Cửu Phong mở phong thư ra, sau khi mở ra, Thần Quang đều trợn tròn mắt.
Kia là tiền!
Một xấp tiền!
Thần Quang: "Anh Cửu Phong, anh, anh..."
Tiêu Cửu Phong: "Đây là trợ cấp của anh, không phải trộm, cũng không phải cướp."
Thần Quang nhất thời không nói lời nào.
Tiêu Cửu Phong: "Anh giải ngũ có trợ cấp, gần đây vẫn không đến nhận, hiện tại một hơi đều lấy hết."
Thần Quang càng thêm nói không nên lời, thì ra anh Cửu Phong có tiền như vậy, căn bản không phải là cái gì mà kẻ nghèo hèn giống trong lời của mấy người phụ nữ kia!
Chỉ có điều cô rất nhanh nhớ tới đèn pin của anh Cửu Phong còn có vài thứ gì đó, những thứ kia cũng đáng giá đi? Cho nên anh vốn không phải là kẻ nghèo hen.
Nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Phong lại dẫn cô đi tới quán mì quốc doanh, mua hai phần mì sợi, còn bảo người ta làm thêm một phần thịt bò.
Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong móc ra phiếu lương thực và tiền có màu sắc sặc sỡ, đưa cho nhân viên phục vụ, càng thêm trợn tròn mắt.
Cô đột nhiên cảm thấy... Đi theo anh Cửu Phong sẽ được hưởng phúc!
Rất nhanh mì đã được bưng lên, mì nóng hổi, phía trên có hơi nước bốc lên kèm theo nước canh trong trẻo, trộn lẫn hành hoa, mì trắng nõn gọn gàng, mì và thịt bò trộn lẫn với nhau vừa nhìn đã khiến người ta phát thèm, người xem nước miếng chảy ròng ròng.
Đây chính là mì trắng sợi mảnh al
Lần trước Thần Quang ăn mì là khi nào, là lúc rất nhỏ, hơn nữa khi đó mì tạp lương, người bình thường nào có thể ăn được mì trắng sợi mảnh.
"Ăn đi, đừng nhìn ngây ngốc như vậy." Tiêu Cửu Phong liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đối diện: "Nếu không anh sẽ ăn luôn bát kia của em." 9FQ
Thần Quang nghe được điều này, lập tức lên tinh thần, vội vàng dùng hai tay bảo vệ bát: "Em muốn ăn, em muốn ăn, hai chúng ta mỗi người một bát!"
Tiêu Cửu Phong cười đưa cho cô một đôi đũa: "Vậy ăn đi."
************** 炒米
Mì trắng sợi mảnh này chính là rất ngon, sợi mì được làm từ mì trắng có độ dẻo dai lại trơn trượt, ăn dai dai, lại một chút cũng không lạt họng, nước mì được nấu thành màu trắng nồng đậm, bên trong canh có hành lá hương vị đầy đủ, hương vị tươi ngon, thịt bò càng là mùi thơm nồng đậm. Thần Quang vùi đầu ăn, ăn đến cuối cùng đều đổ mồ hôi.
Sau khi ăn no, Tiêu Cửu Phong lại gọi thêm bốn cái bánh nướng vừng cùng hai quả trứng gà nấu nước trà, nói là trên đường trở về ăn.
Thần Quang nhìn thấy trợn cả mắt lên, vội vàng túm lấy Tiêu Cửu Phong: "Anh Cửu Phong, chúng ta nên tiết kiệm chút này đi."
Mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy.
Mới ăn mì sợi ngon như vậy, làm sao có thể mua cái gì mà bánh nướng vừng và trứng nấu nước trà? Làm người phải biết đủ, ăn như vậy chỉ sợ bị cháy túi mất.
Tiêu Cửu Phong: "Anh muốn ăn được không?"
Thần Quang nhìn Tiêu Cửu Phong, vẫn luyến tiếc: "Nếu không buổi tối em ăn ít một chút, anh ăn nhiều một chút?"
Tiêu Cửu Phong bất đắc dĩ nhướng mày, xoa xoa tóc cô: "Nhóc mê tiền!"
Tất nhiên là anh đã mua nó.
Sau khi ra khỏi nhà hàng quốc doanh, Tiêu Cửu Phong lại dẫn cô đi cửa hàng, lại đi mua vải bố, nói là muốn may cho cô hai bộ quần áo mới.
Thần Quang nhìn tấm vải sắc màu rực rỡ kia, trong lòng còn đang do dự muốn cái nào, bên kia Tiêu Cửu Phong đã bắt đầu tiện tay chỉ vào vải chọn lựa, chọn vài loại vải vóc, đều là loại tương đối tốt trong cửa hàng.
Tiếp theo, Tiêu Cửu Phong lại chọn một cái gương tròn, một cái lược gỗ, một hộp kem bảo vệ da, một hộp dầu con sò, vừa vặn lúc này trong cửa hàng đưa đến đồ mới, cần phải xếp hàng mua, là bánh quy vạn niên thanh gì đó, Tiêu Cửu Phong không chút do dự lại xếp hàng mua bánh quy.
Hai người bọn họ hào phóng như vậy, nhân viên bán hàng bên cạnh dĩ nhiên cũng chú ý tới, có người liền len lén nhìn Tiêu Cửu Phong.
Kỳ thật cái người Tiêu Cửu Phong này, nhìn kỹ mặt mày vẫn rất nghiêm chỉnh oai hùng, chẳng qua con người anh bình thường nhìn quá lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận