Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 173

Chương 173Chương 173
"Không có đâu mà, anh dám nói xấu em, em không phải loại người đó!"
Tiêu Cửu Phong: "Vậy sao? Vậy Vương Kim Long người ta nói làm sao cũng phải kết hôn với em, ngay cả lễ hỏi cũng muốn chuẩn bị tốt, còn có em trai nhà mẹ thím Vương, còn có thằng nhóc nào đó nhà mẹ bà cụ Lý, không phải đều giới thiệu cho em sao?”
Thần Quang: "Em nào biết chuyện đó! Cái người nhà mẹ thím Vương chỉ nhắc đến, em còn chưa gặp qua, cái cậu nhà mẹ bà cụ Lý càng không thấy bóng dáng đâu, về phần Vương Kim Long, em cũng chỉ gặp qua anh ta vài lần."
Tiêu Cửu Phong lại đuổi sát không tha: "Gặp qua vài lần ư? Vài lần đó gặp ở đâu? Hôm nay có gặp qua rồi sao? Gặp ở đâu? Em nói gì với anh ta hả?"
Thần Quang ngẫm lại, đành phải nói chuyện ngày hôm qua chạng vạng gặp được Vương Kim Long trong núi cho Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Vậy sao, trời tối mưa lất phất, trong rừng sâu núi thẳm, cậu ta gặp được em, còn muối giúp gánh giỏ trúc?"
Thần Quang: "Đúng vậy! Kỳ thực em cũng không có gì nói với anh ta, chỉ nói qua loa vài câu, anh ta muốn giúp em, em cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn em, nghĩ thế nào cũng thấy không được đàng hoàng cho lắm, em liền nhanh chóng tìm lý do muốn trở về."
Tiêu Cửu Phong cúi đầu chăm chú nhìn Thần Quang.
Anh nghĩ suy cho cùng thì cô gái nhỏ cũng không có ý đồ gì, không biết ý nghĩ đáy lòng đàn ông, anh hỏi cái gì là cô trả lời cái đó. Đơn giản vài câu thôi, anh đã có thể tưởng tượng ra, lúc chạng vạng Vương Kim Long kia ở núi sâu mơ ước cô gái nhỏ nhà anh thế nào.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra Vương Kim Long rất cấp bách và đói khát.
Thần Quang sau khi nói xong liền cảm thấy không thích hợp, cô cảm nhận được hiện tại vẻ mặt anh có chút u ám, khiến người ta nhìn không thấu, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: "Anh Cửu Phong ơi, anh bị làm sao thế?"
Lúc cô gọi anh là anh, hai chữ "anh ơi" này nghe rất rõ và đặc biệt êm ái, nghe đến xương sống cả người muốn mềm nhữn ra.
Tiêu Cửu Phong lại mở miệng, sau đó lại nhìn chằm chằm cô: "Thần Quang à, em phải nhớ cho kỹ một chuyện."
Thần Quang nhìn anh: "Chuyện gì thế ạ?"
Tiêu Cửu Phong nâng ngón cái lên, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi như cánh hoa của cô gái nhỏ, giọng nói lãnh đạm: "Về sau này em chỉ cần gọi anh là anh, ngoại trừ anh ra, không cho em gọi bất kỳ kẻ nào như vậy, có biết chưa hả?"
Chuyện này cũng không có gì đáng ngại, Thần Quang gật đầu: "Vâng ạ, đó là chuyện đương nhiên rồi! Trên đời này chỉ có anh Cửu Phong là anh thôi, người khác đều không phải!"
Tiêu Cửu Phong có chút vừa lòng, anh nắm eo nhỏ gầy của cô.
Eo này thật nhỏ, nhỏ như cây dương liễu tháng ba, quần áo cô mặc bây giờ chẳng rộng cho lắm, ít nhiều cũng tôn lên được một chút dáng người.
Anh nắm chặt eo nhỏ, nhớ tới một số chỉ tiết, hài lòng vừa rồi không còn sót lại gì, ánh mắt cũng trở nên u ám mà khó chịu.
Cô gái ngốc này trêu hoa ghẹo cỏ ở bên ngoài, không biết dựa vào dáng người như yêu tỉnh này mà đã trêu chọc bao nhiêu ánh mắt đàn ông!
Tiêu Cửu Phong giày vò cô vợ nhỏ nhà anh hơn hai ngày không xuống được giường, chuyện này nháy mắt truyền khắp đội sản xuất Hoa Câu Tử.
Kỳ thực việc này cũng không phải tại Tiêu Bảo Đường nhiều chuyện, cho hắn mấy lá gan, hắn cũng không dám nói bậy về chuyện của chú hắn.
Chuyện này vẫn là do mọi người suy đoán.
Vì sao ư?
Đầu tiên cô vợ nhỏ này hai ba ngày chưa lộ diện, dựa vào quan sát và hỏi thăm của hàng xóm gần đó, cô vợ nhỏ này chính là được nuôi ở trên giường, ngay cả nhà bếp cũng không cần đi.
Tiếp theo nghe nói mấy ngày nay Tiêu Cửu Phong đặc biệt chăm sóc cô vợ nhỏ của anh, bưng trà dâng nước, quả thực giống như người con có hiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận