Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 101

Chương 101Chương 101
Lúc này Tiêu Cửu Phong giương mắt nhìn qua, chỉ thấy cô gái nhỏ ăn đến cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng, má nhỏ phồng lên, không khỏi muốn cười.
“Tham ăn thành cái dạng này?”
"Ăn ngon mà!"
"Kẹo vừa rồi ăn ngon hay là thịt ăn ngon?"
"Đều ngon!"
Tiêu Cửu Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Tham ăn như vậy."
Tiểu nha đầu vừa tham ăn vừa ngốc.
Ai biết lúc Thần Quang đang ăn, đột nhiên ngẩng đầu lên: "A, anh Cửu Phong, những thứ mà anh vừa mới bỏ là cái gì vậy?"
Tiêu Cửu Phong: "Gia vị."
Thần Quang liếm môi: "Gia vị ngon như vậy, lấy đâu ra thế?"
Tiêu Cửu Phong lạnh nhạt nói: "Sau này sẽ nói cho em biết."
Thần Quang: "Ờ."
Tiêu Cửu Phong ngước mắt lên, con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm đôi môi gợn sóng của cô, nghĩ thầm: cô gái nhỏ đúng là đơn thuần, người ta không nói cô cũng sẽ không hỏi.
*************% An xong đùi thỏ nướng mem mại bên trong xốp giòn bên ngoài, lại ăn đậu phông rang, sau đó Tiêu Cửu Phong còn tìm mấy quả đào dại trong núi, hai người gặm ăn, ăn xong uống nước, nhìn một chút cũng đã đến lúc xuống núi.
Tiêu Cửu Phong cũng không sốt ruột rời đi, anh nhìn xung quanh, từ trong túi xách của anh tìm ra một cái bao bố mỏng, sau đó mang theo Thần Quang đi tới rừng cây gần đó.
"Đây là làm gì vậy?" Thần Quang đi theo qua đó.
"Bắt một chút kim thiền trở về, cái này cũng có thịt, có thể ăn." Tiêu Cửu Phong nói như vậy.
Kim thiền chính là mấy côn trùng kêu vang ở trên cây, còn có tên gọi khác là ve sầu, bọn nó thường chui lên từ trong lòng đất, sau đó để lại kén ve sầu Ở trên cây.
Bình thường dân trong thôn đều truyền tai nhau bảo ve sầu có nhiều thịt, cho nên tất cả mọi người đều thích bắt, dù ăn ve sầu có rất ít thịt, nhưng mà mọi người không ghét bỏ, trẻ con đại đội sản xuất lúc rảnh rỗi sẽ lấy một cây gậy trúc, trên thanh trúc dính một chút bột nhão, đi khắp núi đồi mà săn tìm ve sầu.
Bắt được con nào thì đen nướng lên, ăn vào thơm nức.
Thần Quang chưa từng bắt ve sầu bao giờ, nhưng cô biết người khác sẽ bắt con này để ăn.
Ve sầu còn kêu rất to, cô không dám ăn vì sợ người ta biết.
"Cái này phải lấy gậy trúc dính đi, chúng ta lại không có gậy trúc, tối như bưng, cũng không thấy rõ." Thần Quang không hiểu: "Khẳng định không bắt được đâu."
"Em mò trên mặt đất đi." Tiêu Cửu Phong lắc lư thân cây lớn trước, sau đó mới nói như vậy.
"Mò?" Thần Quang nhìn anh lay cây, còn có chút không rõ nguyên nhân, bán tín bán nghi, về sau nghe được tiếng ào ào có thứ gì đó rơi xuống, mới khom lưng, mò mò trên mặt đất, kết quả mò một cái liền giật nảy mình.
Trên mặt đất thế nhưng nằm úp sấp không ít ve sầu, từng con từng con một thu cánh nằm trên mặt đất một cách ngoan ngoãn.
"Ve sầu có chứng quáng gà, sau khi nhìn thấy ánh sáng thì sẽ kinh hãi, hiện tại lắc cây một cái, liền rơi xuống ào ào."
Thần Quang giật mình, nhất thời kính nể Tiêu Cửu Phong sát đất, anh quả thật đúng là cái gì cũng biết!
Hai người ngồi xổm ở đó vội vàng nhặt ve sầu vào trong túi, bên này Thần Quang vừa nhặt vừa nhịn không được hỏi: "Anh Cửu Phong, anh nói anh nhớ rõ chuyện kiếp trước."
Tiêu Cửu Phong: "Phải."
Thần Quang buồn bực: "Vậy kiếp trước anh làm øì, sao cái gì cũng biết hết vậy?" Tiêu Cửu Phong hơi trâm ngâm một chút, mới nói: "Anh nói anh là bọn cướp đường, em có tin không?”
Thần Quang hơi kinh ngạc: "Hả? Anh thật sự là bọn cướp đường à?"
Tiêu Cửu Phong liếc Thần Quang một cái, bất đắc dĩ nói: "Em vậy mà thật sự tin sao?"
Thần Quang hừ một tiếng: "Anh nói vậy em đương nhiên sẽ tin rồi!"
Tiêu Cửu Phong không để ý tới cô: "Mau chóng thu đọn rồi đi thôi, nếu không cẩn thận sói hoang trên núi đến ăn em bây giờ. "
Thần Quang điên cuồng chạy chầm chậm ở phía sau mông của anh: "Anh Cửu Phong, anh thật xấu, anh cố ý hù dọa em."
Đợi đến khi đuổi kịp anh, cô vội vàng giữ chặt cánh tay anh, bảo anh kéo mình đi.
Tiêu Cửu Phong nhìn cô một cái, cũng không có cự tuyệt, mặc kệ cho cô nắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận