Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 65
Chương 65Chương 65
Cô ta không cách nào hiểu được, Tiêu Cửu Phong rốt cuộc làm sao vậy, kiểu đàn ông như anh, phàm là cần phụ nữ thì sẽ có người nguyện ý chui vào 6 chăn của anh, đến mức đi lĩnh cái gì mà vợ ni cô sao?
Người phụ nữ này sao lại không biết xấu hổ như vậy, cùng một đám đàn bà đã kết hôn trộn lẫn cùng một chỗ, người khác hỏi cái gì cô liền thật sự trả lời cái đó, đem chuyện tiêu Cửu Phong ra nói cho người khác, cô làm sao nói ra được?
Vương Thúy Hồng hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng rồi đi tới.
Cô ta cầm cái cán phun, hung hăng phun thuốc trừ sâu vào cây đào bên cạnh cây bông giống.
Thuốc trừ sâu văng khắp nơi, mấy người phụ nữ bên cạnh vội vàng né tránh.
Ninh Quế Hoa càng không hài lòng: "Thúy Hồng, cô đây là làm cái gì vậy, không thấy mọi người đều ở chỗ này à, cô cứ phun lên người chúng tôi, vạn nhất trúng độc thì làm sao bây giời"
Vương Thúy Hồng: "Tôi đây là phun cây bông vải đấy."
Ninh Quế Hoa giậm chân: "Không nhìn thấy mấy người sống sờ sờ ở đây à!"
Vương Thúy Hồng: "Ui chao, quả thật là không thấy." Ninh Quế Hoa ha hả một tiếng.
Kỳ thật mấy người Ninh Quế Hoa, Vương Thúy Hồng và Tiêu Cửu Phong đều có tuổi tác không sai biệt lắm, khi còn bé Ninh Quế Hoa và Vương Thúy Hồng đều giống nhau, thích chạy phía sau mông Tiêu Cửu Phong, sùng bái đến độ bất chấp.
Chỉ là Ninh Quế Hoa rất rõ ràng, trong mắt Tiêu Cửu Phong khẳng định không có mình, cô ta cũng không có nhiều ý niệm như vậy trong đầu, nên làm cái gì thì làm cái đó, mọi người ngược lại quan hệ cũng không tệ lắm.
Nhưng Vương Thúy Hồng thì khác, cô ta từ mười ba mười bốn tuổi đã thích Tiêu Cửu Phong, đi theo phía sau Tiêu Cửu Phong, ánh mắt kia chưa từng nhìn qua người khác.
Nhiều năm trôi qua, Ninh Quế Hoa và Vương Thúy Hoa đều đã lập gia đình, cả hai đều không thể quá để ý đến đối phương.
Ninh Quế Hoa: "Đi, Thần Quang, chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tôi và cô nói chuyện của Cửu Phong khi còn bé!”
Thần Quang vốn còn muốn làm việc, nhưng vừa nghe đến chuyện khi còn bé của Tiêu Cửu Phong, cô ngược lại nổi lên hứng thú: "Được!"
Nhất thời mấy người phụ nữ khác cũng mệt mỏi, tất cả đều nghỉ ngơi, tháo khăn trùm đầu trên đầu để lau mồ hôi, làm quạt để quạt, ở đó nói chuyện. Ninh Quế Hoa thì bắt đầu nói với Thần Quang lúc ấy Tiêu Cửu Phong như thế nào mang theo nhóm người ra sông bắt cá, lên núi bắt gà rừng nhặt trứng chim, làm sao trộm diêm từ trong nhà đi vào núi tự mình kiếm ăn, còn đi tới trong đất hoang đào khoai tây đậu đũa để nướng ăn gì đó.
"Dù sao đi theo anh ấy lăn lộn luôn có đồ ăn ngon, ngày đó đừng nói là có bao nhiêu thoải mái." Ninh Quế Hoa cười cảm thán.
Thần Quang nghe xong, liền nhớ tới ngày đó Tiêu Cửu Phong bảo đảm với mình, Tiêu Cửu Phong nói, về sau sẽ không để cho mình đói bụng.
Mặc dù biết được nguyên nhân, Vương Thúy Hồng bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: "Thần Quang, sao cô lại không tháo khăn trùm đầu ra, trời nóng như vậy cơ mài!"
Thần Quang nghe được, vội vàng bảo vệ khăn trùm đầu của mình: "Tôi không nóng!"
Nói không nóng chắc chắn là nói dối, làm sao lại không nóng được, nhưng cô không thể để cho người khác nhìn thấy mái tóc của mình, tóc ngắn như vậy giống như một cậu bé, những người khác chắc chắn sẽ cười cô.
Tối hôm qua may mà là đêm đen, cho nên Tiêu Cửu Phong không thấy rõ ràng.
Bây giờ là ban ngày, mọi người thấy được truyền ra ngoài sẽ nói cái gì đây.
Vương Thúy Hồng nhìn dáng vẻ này của cô, cười lạnh một tiếng, cô ta đã sớm nhìn thấu, ni cô nhỏ này nhất định là không có tóc cảm thấy khó coi, không dám để cho người ta nhìn thấy.
Không biết Tiêu Cửu Phong có phải đã từng nhìn thấy dáng vẻ khó coi của ni cô này hay không, nếu nhìn thấy, cô ta cũng không tin Tiêu Cửu Phong đối với một ni cô đầu trọc còn có thể giày vò hơn nửa đêm!
Vương Thúy Hồng buông máy phun sương xuống, đặc biệt tháo khăn trùm đầu xuống, bắt đầu lau mồ hôi: "Cô thật sự không nóng, nói ra ai tin? Cô xem mọi người lau mồ hôi như vậy, có phải thoải mái hơn nhiều không? Hay là nói..."
Cô ta không cách nào hiểu được, Tiêu Cửu Phong rốt cuộc làm sao vậy, kiểu đàn ông như anh, phàm là cần phụ nữ thì sẽ có người nguyện ý chui vào 6 chăn của anh, đến mức đi lĩnh cái gì mà vợ ni cô sao?
Người phụ nữ này sao lại không biết xấu hổ như vậy, cùng một đám đàn bà đã kết hôn trộn lẫn cùng một chỗ, người khác hỏi cái gì cô liền thật sự trả lời cái đó, đem chuyện tiêu Cửu Phong ra nói cho người khác, cô làm sao nói ra được?
Vương Thúy Hồng hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng rồi đi tới.
Cô ta cầm cái cán phun, hung hăng phun thuốc trừ sâu vào cây đào bên cạnh cây bông giống.
Thuốc trừ sâu văng khắp nơi, mấy người phụ nữ bên cạnh vội vàng né tránh.
Ninh Quế Hoa càng không hài lòng: "Thúy Hồng, cô đây là làm cái gì vậy, không thấy mọi người đều ở chỗ này à, cô cứ phun lên người chúng tôi, vạn nhất trúng độc thì làm sao bây giời"
Vương Thúy Hồng: "Tôi đây là phun cây bông vải đấy."
Ninh Quế Hoa giậm chân: "Không nhìn thấy mấy người sống sờ sờ ở đây à!"
Vương Thúy Hồng: "Ui chao, quả thật là không thấy." Ninh Quế Hoa ha hả một tiếng.
Kỳ thật mấy người Ninh Quế Hoa, Vương Thúy Hồng và Tiêu Cửu Phong đều có tuổi tác không sai biệt lắm, khi còn bé Ninh Quế Hoa và Vương Thúy Hồng đều giống nhau, thích chạy phía sau mông Tiêu Cửu Phong, sùng bái đến độ bất chấp.
Chỉ là Ninh Quế Hoa rất rõ ràng, trong mắt Tiêu Cửu Phong khẳng định không có mình, cô ta cũng không có nhiều ý niệm như vậy trong đầu, nên làm cái gì thì làm cái đó, mọi người ngược lại quan hệ cũng không tệ lắm.
Nhưng Vương Thúy Hồng thì khác, cô ta từ mười ba mười bốn tuổi đã thích Tiêu Cửu Phong, đi theo phía sau Tiêu Cửu Phong, ánh mắt kia chưa từng nhìn qua người khác.
Nhiều năm trôi qua, Ninh Quế Hoa và Vương Thúy Hoa đều đã lập gia đình, cả hai đều không thể quá để ý đến đối phương.
Ninh Quế Hoa: "Đi, Thần Quang, chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tôi và cô nói chuyện của Cửu Phong khi còn bé!”
Thần Quang vốn còn muốn làm việc, nhưng vừa nghe đến chuyện khi còn bé của Tiêu Cửu Phong, cô ngược lại nổi lên hứng thú: "Được!"
Nhất thời mấy người phụ nữ khác cũng mệt mỏi, tất cả đều nghỉ ngơi, tháo khăn trùm đầu trên đầu để lau mồ hôi, làm quạt để quạt, ở đó nói chuyện. Ninh Quế Hoa thì bắt đầu nói với Thần Quang lúc ấy Tiêu Cửu Phong như thế nào mang theo nhóm người ra sông bắt cá, lên núi bắt gà rừng nhặt trứng chim, làm sao trộm diêm từ trong nhà đi vào núi tự mình kiếm ăn, còn đi tới trong đất hoang đào khoai tây đậu đũa để nướng ăn gì đó.
"Dù sao đi theo anh ấy lăn lộn luôn có đồ ăn ngon, ngày đó đừng nói là có bao nhiêu thoải mái." Ninh Quế Hoa cười cảm thán.
Thần Quang nghe xong, liền nhớ tới ngày đó Tiêu Cửu Phong bảo đảm với mình, Tiêu Cửu Phong nói, về sau sẽ không để cho mình đói bụng.
Mặc dù biết được nguyên nhân, Vương Thúy Hồng bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: "Thần Quang, sao cô lại không tháo khăn trùm đầu ra, trời nóng như vậy cơ mài!"
Thần Quang nghe được, vội vàng bảo vệ khăn trùm đầu của mình: "Tôi không nóng!"
Nói không nóng chắc chắn là nói dối, làm sao lại không nóng được, nhưng cô không thể để cho người khác nhìn thấy mái tóc của mình, tóc ngắn như vậy giống như một cậu bé, những người khác chắc chắn sẽ cười cô.
Tối hôm qua may mà là đêm đen, cho nên Tiêu Cửu Phong không thấy rõ ràng.
Bây giờ là ban ngày, mọi người thấy được truyền ra ngoài sẽ nói cái gì đây.
Vương Thúy Hồng nhìn dáng vẻ này của cô, cười lạnh một tiếng, cô ta đã sớm nhìn thấu, ni cô nhỏ này nhất định là không có tóc cảm thấy khó coi, không dám để cho người ta nhìn thấy.
Không biết Tiêu Cửu Phong có phải đã từng nhìn thấy dáng vẻ khó coi của ni cô này hay không, nếu nhìn thấy, cô ta cũng không tin Tiêu Cửu Phong đối với một ni cô đầu trọc còn có thể giày vò hơn nửa đêm!
Vương Thúy Hồng buông máy phun sương xuống, đặc biệt tháo khăn trùm đầu xuống, bắt đầu lau mồ hôi: "Cô thật sự không nóng, nói ra ai tin? Cô xem mọi người lau mồ hôi như vậy, có phải thoải mái hơn nhiều không? Hay là nói..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận